Ninh Tịch với Lục Đình Kiêu người trước kẻ sau về đến Bạch Kim Đế Cung.
Bởi vì ngày mai Lục Đình Kiêu phải đi nước ngoài công tác, hơn nữa còn phải rất lâu không được gặp mặt cho nên tối nay Ninh Tịch ở luôn bên này.
Cô dỗ bánh bao ngủ xong thì nhẹ chân nhẹ tay khép cửa phòng lại rồi mới đi tới phòng ngủ của Lục Đình Kiêu nhìn nhìn, không có ai. Sau đó cô chạy đến thư phòng thì tìm được Lục Đình Kiêu, anh đang chăm chú làm việc.
"Đã muộn rồi sao anh còn chưa ngủ? Mau nghỉ sớm đi! Ngày mai anh còn phải lên máy bay đấy!" Thấy Lục Đình Kiêu vẫn còn bận rộn thì Ninh Tịch không khỏi bất mãn.
"Ừ, còn chút việc." Lục Đình Kiêu nghe cô nói vậy thì đáp lại một tiếng những cũng không có rời mắt khỏi hợp đồng và sửa chữa chúng. Anh vô cùng tự nhiên đưa tay ra kéo cô ngồi trên đùi mình.
Ninh Tịch đau lòng sờ sờ vành mắt đen thui của Lục Đình Kiêu: "Haizz, nếu biết trước thế này thì em đã không để anh cùng tham gia chương trình với em rồi, anh bận như vậy..."
Lục Đình Kiêu nghe thế thì cầm lấy tay cô hôn hôn một cái, như cười như không nhìn cô rồi sâu xa nói: "Giang sơn vạn dặm cũng chẳng bằng em. Chẳng lẽ em muốn cướp đi thú vui duy nhất trong cuộc đời của anh sao?"
Giọng nam trầm khàn vang lên sát bên tai khiến Ninh Tịch nhất thời không nhịn được mà cái mặt già đỏ tưng bừng lên.
Trời ạ, cái câu này là do chính miệng cô nói ra, bây giờ Đại ma vương lại mượn lại! Level sát gái tăng ầm ầm đến mức đột phá đến thiên giới luôn rồi...
Đại Ma Vương thật biết cách vận dụng kiến thức vào thực tế mà!
"Khụ, lần này anh đi công tác ở đâu thế?" Ninh Tịch hỏi.
"Moscow, Nga."
"Vậy bao giờ anh về?"
"Trước mắt chưa biết được, xong việc thì về." Lục Đình Kiêu trả lời.
Ninh Tịch nghe thế hơi nhíu mày, gần đây trên mấy tạp chí kinh doanh có đăng tin rằng, gần đây thị trường nước ngoài của Lục thị liên tục gặp rắc rối. Trong nước cũng đột nhiên xuất hiện một công ty có nguồn vốn hùng hậu cố gắng chiếm đoạt thị trường trong nước của Lục thị.
Những chuyện này trên thương trường cũng chả phải chuyện lạ, nhưng sự việc quá mức trùng hợp thế này khiến Ninh Tịch mơ hồ cảm thấy bất an.
Nhìn bộ dạng rầu rĩ không vui của cô, ánh mắt Lục Đình Kiêu lóe lóe, anh cố ý kề sát vào tai cô nói: "Còn chưa đi mà đã nhớ anh sao?"
Ninh Tịch bị anh chọc cho bật cười, trừng anh một cái: "Ừ đấy... ở nước Nga có biết bao em xinh đẹp da trắng tóc vàng mắt xanh, nhỡ đâu anh bị họ bắt mất thì làm thế nào?"
"Những người phụ nữ khác trong mắt anh chẳng khác gì hạt bụi." Mặc dù là lời tán tỉnh nhưng sắc mặt của Lục Đình Kiêu lại vô cùng nghiêm túc, như thể anh thật sự nghĩ như vậy.
Ninh Tịch hôn lên môi Lục Đình Kiêu: "Em cũng thế!"
Mặc dù Ninh Tịch hiện giờ cũng được tính là có chút danh tiếng, nhưng cũng may là "thuật cải trang" của cô đạt đến mức xuất thần nhập hóa cho nên lúc có việc cần ra khỏi nhà thì chỉ cần tốn công trang điểm một chút là được.
Nói cách khác chính là, hôm nay Ninh Tịch vô cùng trâu bò mà đi hóa trang mình thành một cô học sinh trung học. Trên người còn mặc nguyên bộ đồng phục học sinh nữa. Dẫu cho ánh mắt của fan có làm từ hợp kim cũng khó có thể nhận ra nữ sinh tinh nghịch đáng yêu, tươi ngon mọng nước này lại là nam thần đại nhân của bọn họ ~!
Lục Cảnh Lễ đứng một bên giật giật khóe miệng, nhìn đủ bộ dạng trẻ vị thành niên của chị dâu nhà mình: "Chị dâu, em phục sự trâu bò của chị rồi..."
Vốn còn định nói lần này Tiểu Tịch Tịch chắc chắn không đi tiễn anh mình được, vừa ra cửa đã bị fan hâm mộ vây quanh như thế thì sao mà đi. Cơ mà, sự thực chứng mình, tiểu gia đã quá ngây thơ rồi.
"Anh đi đây." Lục Đình Kiêu lưu luyến xoa xoa đầu Ninh Tịch, sau đó nghiêng người định hôn cô một cái, nhưng mà nhìn bộ dạng của cô hôm hay lại có chút cảm giác không xuống tay được…