Cùng với tiếng hét chói tai đầy kích động của các cô gái là Lục cảnh Lễ bước vào.
Hôm nay Lục cảnh Lễ mặc một bộ âu phục màu hồng phấn làm nổi bật sự phong lưu của anh ta lên tầm cao mới, khiến cho các cô gái hét chói tai không ngừng.
Trong góc, Ninh Tịch nhìn một cây hồng của Lục cảnh Lễ thì khóe miệng giật giật, nhưng mà cũng chẳng thể phủ nhận là anh ta rất hợp với màu này.
Tô Dĩ Mạt cứ tưởng Lục Đình Kiêu tới, nhìn thấy người đến là Lục cảnh Lễ thì có chút không kìm được thất vọng.
Lương Bích Cầm ở cạnh đùa giỡn: "Chị họ đang mỏi mắt mong chờ sao?"
Tô Dĩ Mạt đỏ bừng mặt giận lẫy mắng một câu: "Đừng nói nhảm!"
Phó giám đốc Dịch Húc Đông thấy Lục cảnh lễ tới thì vội vàng ân cần nghênh đón, rồi khẩn trương nhìn về phía sau lưng Lục cảnh Lễ: "Tổng giám đốc đã tới rồi! vậy Lục tổng..."
Ông ta mất công như thê cũng chỉ vì muốn biểu hiện trước mặt Lục Đình Kiêu thôi, nhỡ đâu người không đến...
"Vừa mới xuống máy bay, đang ưên đường rồi." Lục Cảnh Lễ như cười như không nhìn Dịch Húc Đông: "Yên tâm đi, tối nay anh Hai tôi nhất định sẽ tới."
Dịch Húc Đông cảm thấy giọng điệu của Lục cảnh Lễ cứ là lạ, nhưng mà ông ta cũng chẳng nghĩ nhiều, thở phào nhẹ nhõm một hơi đến thì tốt rồi!
Sau khi nói chuyện với Dịch Húc Đông xong, Lục cảnh Lễ liền bước lên sân khấu sau đó giơ một tay lên ý bảo mọi người yên lặng một chút.
Nhất thời, tất cả mọi người đều im lặng nhìn về phía anh ta.
Lục Cảnh Lễ cầm mic lên, đôi mắt hoa đào ngập ý cười nhìn mọi người rồi thong thả lên tiếng: "Hôm nay là ngày kỉ niệm thành lập của Thịnh Thế chúng ta, rất cảm ơn mọi người đã đến dự! Chắc hẳn ai cũng biết, ngày hôm nay anh trai tôi cũng tới... trừ cái này ra thì tôi cho là các cô gái xinh đẹp ngày hôm nay cũng có một phúc lợi rất lớn đó nha!"
Nghe đến đây tất cả mọi người bên dười đều bắt đầu nhỏ tiếng bàn luận.
"A! Phúc lợi!"
"Nhị thiếu, phúc lợi gì thế?"
"Nhị thiếu à, anh nói nhanh đi, đừng thừa nước đục thả câu mà!"
Lục cảnh Lầ tỉnh bơ nhìn về phía góc nào đó rồi mới mở miệng nói: "Những năm trước thì điệu nhảy mở màn đều do tôi thực hiện, nhưng mà năm nay là do... Lục tổng của chúng ta thực hiện!"
"A a a a a."
Lục Cảnh Lễ vừa dứt lời, mọi người lập tức trở nên trở nên kích động.
Lục Cảnh Lễ làm bộ thương tâm: "ơ, hóa ra trước giờ mọi người vẫn thầm chê tôi sao?"
"Đâu có đâu có! Thích Nhị thiểu nhất ấy!"
Các cô gái thấy bộ dạng mất mát của Lục cảnh Lễ tất nhiên lại xúm xít vào trấn an.
Được an ủi đủ rồi, Lục cảnh Lễ mới hài lòng lên tiêng: "Còn bạn nhảy của anh tôi thì chúng ta sẽ chơi một trò chơi mối! Chắc hẳn mọi người đều nhận ra lúc đến thì ai cũng nhận được một tấm thẻ có in một dãy số! cái thẻ này mọi người phải giữ cho kỹ đấy, lát nữa anh tôi sẽ bắt thăm một con số, trúng ai thì người đó sẽ được khiêu vũ với anh tôi đó nha!"
"Vậy nêu Lục tổng bốc thăm phải con trai thì sao?"
"Yên tâm đi, trong hòm chỉ có số của các cồ gái thôi."
Các cô gái nghe vậy thì phấn khích không thôi.
"A a a a a, vậy thì chẳng phải ngay cả tôi cũng có cơ hội được khiêu vũ với Lục tổng sao?"
"Cô mơ đẹp thế, chưa nói đến chuyện cô có vận khí tốt như vậy hay không, cô cho trò bốc thăm này là thật sao?"
"Cũng đúng đó... tám phần người rút được là Tô Dĩ Mạt cho coi! Chúng ta cũng chỉ làm nền cho người ta, đừng nghĩ nhiều cho thêm đau lòng làm gì."