Lời vừa dứt thì ngay cả người đứng một bên hóng hớt như Lục Cảnh Lễ cũng cảm thấy đau nhói trong tim, chứ đừng nói đến người trong cuộc Như Tô Dĩ Mạt sẽ có cảm giác thế nào.
Cách anh Hai mình đối xử với phụ nữ trừ Tiểu Tịch Tịch ra thì chỉ đơn giản gói gọn trong ba chữ: quá tàn bạo!
Tô Dĩ Mạt chết sững đứng đó, xem ra cô ta bị kích thích đến ngu người luôn rồi. Lương Bich Cầm với Triệu An Hinh đứng một bên cũng đần thối mặt, một người so với một người càng đặc sắc hơn.
Tất nhiên sắc mặt của đám cao tầng sau lưng Lục Đình Kiêu cũng chẳng khá hơn là bao.
Toàn trường im lặng đến độ nghe được cả tiếng kim rơi, im ắng thật lâu rồi chợt bùng nổ, tứ phía vang lên những tiếng bàn tán kích động.
Trong Thịnh Thế, vốn có rất nhiều nhân viên cùng nghệ sĩ phải chịu sự chèn ép của Tô Dĩ Mạt mà sinh lòng bất mãn. Giờ phút này bọn họ không nhịn được mà xúm xít mồm năm miệng mười thảo luận.
"Ôi mẹ của tôi ơi! Cái này... đây chính là vở hài kịch lớn nhất trong năm đó nha!!!"
"Đại Boss hoàn toàn không quen biết Tô Dĩ Mạt, hoàn toàn chẳng biết cô ta là ai!"
"Đâu chỉ có thế! Không nghe đại Boss vừa nói sao, người ta căn bản là khinh thường Tô Dĩ Mạt có được không?"
"Tôi có thể nói Boss đại nhân của chúng ta đẹp trai nhất vũ trụ được chứ? Mọi người đã thấy cái vẻ mặt giấc mơ tan vỡ của Tô Dĩ Mạt chưa? Hóa ra ngay từ đầu là cô ta tự biên tự diễn mà ra cả! Tôi đã biết là ánh mắt của Boss đại nhân sao có thể kém như vậy được! Người ta không gần phụ nữ bao nhiêu năm như thế thì làm sao mà vừa mắt cái loại hàng thấp kém như cô ta chứ!"
"Nhưng mà... không biết rốt cuộc là dạng thần tiên mỹ nữ nào mới có thể lọt vào mắt xanh của Boss đại nhân đây!"
…
"Ha, lúc trước tôi đã cảm thấy chuyện này không đúng lắm, bây giờ thì thế đó! Quả nhiên... Tô Dĩ Mạt này bị hoang tưởng rồi! Cô ta tự tưởng tượng ra một bộ phim tình yêu cẩu huyết rằng tổng tài bá đạo yêu cô ta say đắm, nhưng kết quả thì người ta còn chẳng biết cô ta là ai!"
"Boss đại nhân sao mà biết cô ta là ai chứ? Trong cái giới giải trí này thì Tô Dĩ Mạt cũng chỉ có chút danh tiếng nho nhỏ mà thôi, cô ta nghĩ mình là nữ thần cao cao tại thượng chắc!"
Hai người vừa lên tiếng chính là hai cây cao bóng cả trong giới, cho dù xét ra thì kém hơn ảnh hậu đã giải nghệ Lãnh Man Vân, nhưng bọn họ cũng bị Tô Dĩ Mạt chèn ép bấy lâu nay. Hở một cái là cô ta lôi cái gì mà "chống lưng" ra uy hiếp thì làm sao mà bọn họ không điên tiết cho được.
Mà trong Thịnh Thế này thì có nhiều người giống bọn họ lắm, hiện tại thấy được cái gì gọi là "chống lưng" của Tô Dĩ Mạt sụp đổ thì phần lớn đều tỏ vẻ hả lòng hả dạ...
Còn về phần người của truyền thông thì bọn họ đang trông chờ tối nay có một tin tức lớn, kết quả lại... đúng là có một tin cực hot!
...
Chỉ vì câu nói ngắn ngủn của Lục Đình Kiêu mà các tân khách xôn xao, truyền thông điên cuồng...
Nhìn sự việc đã phát triền đến mức này thì Lục Cảnh Lễ chỉ còn biết đỡ trán, có cảm giác sắp hỏng mất.
Anh trai yêu quý của em, em để anh đến là để chống đỡ cho em mà!
Kết quả thì hay lắm, chưa tới mười phút đã chẳng thèm để ý cái gì mà chống lưng cho vợ luôn rồi!
"Khụ, này này này, em bảo này, người ta dẫu sao cũng là nghệ sĩ của Thịnh Thế, anh cũng phải cho em chút mặt mũi chớ!" Lục Cảnh Lễ vội vàng chạy vào dàn xếp.
Lời này nghe thì có vẻ như là đang hòa giải, nhưng trên thực tế nó đã phủi sạch quan hệ giữa Lục Đình Kiêu với Tô Dĩ Mạt. Đồng thời cũng ám chỉ rằng trước giờ Lục thị đáp ứng đủ mọi yêu cầu của Tô Dĩ Mạt chẳng qua là nhìn mặt mũi của Lục Cảnh Lễ mà thôi. Dẫu sao Thịnh Thế này mở ra cũng là vì Lục Cảnh Lễ, ấy thế mà lại hay cho Tô Dĩ Mạt ảo tưởng rẳng Lục Đình Kiêu coi trọng cô ta, đúng là hài chết người.