Ninh Tịch nhướng mày liếc xéo anh ta một cái: "Tôi thích thê đấy!"
Giang Mục Dã ghê hết cả răng: "Hồi đó đứa nào luôn mồm bảo yêu tự do, không thích bị trói buộc hả, bây giờ bị người ta trói rõ chặt, lòng yêu tự do của bà chẳng lẽ không đau à?"
Ninh Tịch: "Đau mà đổi lại được bảo bối nhà tôi, có đau một trăm lần tôi cũng chịu!"
Giang Mục Dã:
Cho mày hỏi ngu này, cho mày hỏi ngu này! Chịu thiệt bao nhiêu lần rồi mà tại sao vẫn còn muốn đấu võ mồm với cái đứa con gái này làm gì thê không biết!
Lúc này, Giang Mục Dã và Ninh Tịch vừa hay đi ngang qua văn phòng của Lục Đình Kiêu, cả hai vừa mới đi xa mấy bước, Lục Đình Kiêu hình như có việc đẩy cửa đi ra đúng lúc nghe được đoạn đối thoại đó, trong đôi mắt lành lạnh thoắt cái liền sáng lạn rực rỡ như mặt trời.
Giang Mục Dã và Ninh Tịch vừa bước vào bộ phận truyền thông liền nhìn thấy trong phòng đã có mấy người ngồi đó rồi.
Trên cái sofa da đối diện cửa, có hai người đàn ông mỗi người ngồi một đầu.
Người mặc bộ quần áo thể thao thoải mái là Tần Nhiên, người đeo tai nghe nghe nhạc chính là Hàn Duẫn Thừa.
Tưỏng mạo của cả hai người đều vô cùng anh tuấn, từng là thành viên nòng cốt của nhóm nhạc nam cực kì nổi tiếng CMT, sau đó thì có chút mâu thuẫn mà tách ra, cả hai giờ đều phát triển theo con đường Tiểu Thịt Tươi. Bọn họ vẫn giữ mối quan hệ cạnh tranh đến bây giờ, nhìn vào bầu không khí này quả nhiên là đúng như lời đồn, quan hệ của bọn họ rất căng thẳng.
Người đàn ông mặc sơ mi trắng ngồi trên ghê cạnh cửa sổ, gương mặt có thể cho là dịu dàng ấm áp, tay cầm một quyển sách đọc rất chăm chú chính là Lạc Phàm của Tinh Huy!
Người cuối cùng mặc áo da, miệng chóp chép nhai kẹo cao su, tóc vuốt keo dựng đứng nổi loạn chính là Lý Nhạc Khải của Phong Hành.
Chậc chậc chậc...
Ninh Tịch nhìn thấy cảnh tưởng này, không nhịn được mà cảm thán một câu: quả thật là đại tiệc nhan sắc mà!
Chỉ sợ cả cái đất Trung Quốc này cũng chỉ có mình tập đoàn Lục thị mới có sức ảnh hưởng lớn như thế, tập hợp đủ cả mấy người này lại.
Bàn về danh tiêng, Ninh Tịch chẳng qua chỉ mới nổi lên mấy ngày gần đây, mà mẩy vị có mặt ở đây bao gồm cả Giang Mục Dã đều đã thành danh từ lâu. Trong giới giải trí này bọn họ có thể hô mua gọi gió, mỗi một người bọn họ đều có một lượng fan trung thành cực lớn sẵn sàng lên núi đao xuống biển lửa vì bọn họ.
Nhưng mà, Tần Nhiên, Hàn Duẫn Thừa, Lạc Phàm, Lý Nhạc Khải... một hai ba bốn, cộng thêm cô và Giang Mục Dã vào nữa tổng cộng cũng mới có sáu người, hình như vẫn còn một người nữa chưa đến?
"Ninh Tịch, Mục Dã, hai người đến rồi, mau ngồi xuống đi! Chờ thêm một chút nữa nha, đợi Mạc Thần Tu nữa, mọi người đến đủ là chúng ta có thể bắt đầu rồi!" Diệp Dĩnh khách khí chào hỏi hai người.
Diệp Dĩnh vừa mới dứt lời, biểu cảm trên mặt của Ninh Tịch liền ngẩn ra luôn.
Mạc... Thần Tu?
Vừa nãy có phải cô... nghe nhầm không vậy?
"Ninh Tiểu Tịch, cái mặt bà làm sao thế?" Tìm một chỗ ngồi xuống rồi, Giang Mục Dã bỗng phát hiện ra vẻ mặt khác thường của Ninh Tịch liền hiếu kỳ hỏi.
Ninh Tịch day day huyệt giữa trán mà vẫn không thấy hết đau, trên gương mặt trầm lặng là biểu cảm xúi quẩy đến tận mạng.
Giang Mục Dã nhíu mày: "Lẽ nào bà quen Mạc Thần Tu? Hai người có thù oán gì mà khiến cái mặt bà ra thế này?"
Ninh Tịch quăng cho Giang Mục Dã một cái liếc sắc lẻm.
Giang Mục Dã bị cô lườm nổi hết cả da gà da vịt lên: "Tôi đang hỏi bà đấy, bà nhìn tôi làm gì?"
Ninh Tịch tỏ vẻ "Thôi chuyện đã thế thì binh đến tướng chặn vậy", cô bất lực nói: "Trước đây có ân oán gì á, tôi và Mạc Thần Tu không khác tình huống giữa tôi với ông là mấy..."
Giang Mục Dã lập tức trợn tròn mắt: "Fuck!Mạc Thần Tu cũng là bạn trai cũ của bà???"