Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1345: Chỉ còn lại một con đường để đi



Mọi người cũng rối rít suy đoán xem tin tức trọng đại đó có phải là có liên quan đến chuyện hôn sự iữa hai nhà Ninh - Tô hay không.

Ninh Tuyết Lạc với Tô Diễn sắp kết hôn?

Nêu Tô gia vẫn quyết định kết làm thông gia với Ninh gia vậy thì khác nào tự động đập tan tin đồn Ninh Tuyết Lạc là con nuôi, chứ không thì sao Tô gia có thể chấp thuận cho người thừa kê của mình cưới một cô con nuôi thấp kém chứ?

Mặt trời chậm rãi nhô lên, ánh sáng ngoài cửa sổ càng ngày càng rực rỡ.

Trong thư phòng của Ninh gia, Ninh Diệu Hoa đã mất ngủ cả một đêm.

"Cốc cốc cốc" một tràng tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Trang Linh Ngọc bê một bát canh đi vào: "Diệu Hoa, anh ăn chút gì đi!"

Ninh Diệu Hoa nhìn vợ mình rồi thở dài một tiếng: "Linh Ngọc, em nói xem... hay là anh đưa 15% cổ phần trong tay anh cho Tuyết Lạc được không?"

Ánh mắt Trang Linh Ngọc lập tức sáng như hai cái đèn pha: "Diệu Hoa, anh nghĩ thông suốt rồi sao?"

Ninh Diệu Hoa không nói gì, lúc này ông ta còn nghĩ gì được nữa, đây chính là con đường duy nhất ông ta có thể đi.

Vốn ông ta đã tính toán xong hết rồi, lấy được 10% cổ phần của Ninh Tịch thì ông ta chính là cổ đông lớn nhất của Ninh thị, lại thêm sự hậu thuẫn của Tô gia thì Ninh Diệu Bang với Ninh Thu Đồng cũng chẳng đáng để nhắc tới. Thậm chí trong bữa tiệc rượu hôm đó nếu như Ninh Tịch nói đỡ một câu cho ông ta thì ông ta nghiễm nhiên có thêm mấy trăm nghìn vạn đầu tư trong tay rồi.

Nhưng mà, hiện tại tất cả chỉ là bọt bong bóng xà phòng.

Con nhãi con chết tiệt kia, chẳng lẽ được sinh ra để khắc chê ông ta sao? Từ lúc nó về nước thì ông ta liên tục gặp xui xẻo!

Trang Linh Ngọc thấy bộ dạng chồng mình như vậy thì rối rít mở miệng: "Chuyện này có gì mà nghĩ nhiều chứ, chỉ cần đưa cổ phần cho Tuyết Lạc thì mọi chuyện đều được giải quyết êm đẹp cả! Chẳng lẽ anh không tin Tuyết Lạc sao? Diệu Hoa, anh quyết định nhanh lên, tối qua em lén thấy Tuyết Lạc sắp xếp hành lý của nó rồi đấy, chẳng lẽ anh đợi nó đi rồi mới hối hận hay sao?"

Yên lặng một lúc thật lâu, Ninh Diệu Hoa mở miệng nói: "Em đi gọi Tuyết Lạc đến đây đi."

"Được, em đi ngay đây!"

Trang Linh Ngọc rất sợ "đêm dài lắm mộng" nên bà ta nhanh chóng chạy đi gọi Ninh Tuyết Lạc.

Ninh Tuyết Lạc nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Ninh Diệu Hoa thì ủ rũ cúi đầu, ra vẻ tự trách: "Ba... cả đêm qua ba không ngủ sao? Thật xin lỗi... đều là do con khiên ba thêm phiền lòng..."

Trang Linh Ngọc yêu thương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy, đầy tự trách của con gái: "Sao có thể là lỗi của con chứ? Tất cả mọi thứ đều do con nhỏ khốn nạn kia gây ra! Phải nói là may mà ba mẹ có con mới đúng! Nêu không thì mẹ với ba con chẳng biết sẽ ra sao nữa!"

Ninh Diệu Hoa nhìn Ninh Tuyết Lạc rồi thở dài một tiếng: "Tuyết Lạc à, lần này ba đem tất cả mọi thứ đều đè lên vai con, con nhất định không được chịu thua kém có biết không?"

Ninh Diệu Hoa nói xong thì rút một tờ "giấy chuyển nhượng cổ phần" từ trong ngăn kéo ra: "Tuyết Lạc, con ký tên vào đầy đi, ký xong thì 15% cổ phần của Ninh thị chính là của con."

Ninh Tuyết Lạc nghe vậy thì nhìn chằm chằm vào giấy chuyển nhượng kia, cô ta cố gắng đè xuống sự vui sướng trong mắt và tỏ vẻ kinh ngạc: "Ba, ba làm cái gì vậy?"

Trang Linh Ngọc vỗ bả vai cô ả một cái: "Tuyết Lạc, ký tên đi."

Nhất thời vẻ mặt Ninh Tuyết Lạc trở nên nghiêm trọng: "Con không ký! Ba mẹ, hai người coi con thành loại người nào vậy?"

Giọng nói Ninh Tuyết Lạc trở nên nức nô: "Con mặc kệ người khác nhìn con như thê nào, nhưng con không ngờ ba mẹ cũng coi con là người lấy oán báo ân, là loại tiểu nhân tính toán chi li! Ba! Ba mau thu lại đi! Con không cần bất cứ cái gì của Ninh gia hết!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.