Thấy sắc mặt Ninh Tịch không được tốt lắm, Quách Khải Thắng vỗ vỗ bả vai của cô tỏ vẻ rất tin tưởng cô mà nói: "Ninh Tịch à, cô đừng lo lắng, nhân vật này của chủ đầu tư không có nhiều cảnh đâu, cũng chẳng ảnh hưởng đến tình tiết phim! Mà đa phần đều là cảnh diễn với cô cả, cô vốn giỏi mang người mới nhập vai mà, thôi thì đến lúc đó kéo kéo anh ta tý cũng được! Chắn chắn không có vấn đề gì đâu!"
Phim truyền hình không có nhiều yêu cầu nghiêm khắc như phim điện ảnh, có thêm một vài nhân vật nhỏ cũng chẳng sao.
Ninh Tịch nghe xong cảm thấy đúng là sống không bằng chết:
Đạo diễn à, tôi có thể không diễn nữa không?
Quách Khải Thắng đang nói lại đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó cũng nói luôn: "À đúng rồi, chuyện cô đề cử Kha Minh Vũ cũng đã được duyệt rồi!"
Ninh Tịch:Phốc!!! Một nhát xuyên tim...
Quách Khải Thắng hoàn toàn không nghe thấy tiếng vỡ nát của nội tâm Ninh Tịch, nói cô cố gắng làm cho tốt sau đó thì cười ha hả rời đi.
Quách Khải Thắng mới đi không bao lâu, Giang Mục Giã đã cà lơ cà phất đi tới nhướng mày nhìn vẻ mặt hỗn độn trong gió của cô: "Sao thê? Đạo diễn nói với bà cái gì mà bộ dạng bà y như muốn nhảy vào Vong Xuyên Hà* thê nảy?"
*Vong Xuyên Hà: con sông để các linh hồn gột rửa tội lỗi ở Địa Ngục.
Ninh Tịch bi thảm vin tường bước đi, trong miệng còn lầm bầm: "Trời giáng sứ mệnh cho người nên trước hết phải để tâm trí người chịu khổ, mệt nhọc về thể xác, đau gân thương cốt, cả đời nghèo khó, loạn lạc liên miên..."
Cách chỗ bọn Ninh Tịch thử ổng kính không xa là khách sạn cao cấp Minh Châu.
Bên trong một phòng bao đang diễn ra buổi gặp đầu tiên của Ninh gia và Tô gia sau chuyện Ninh Tuyết Lạc là con nuôi bị lộ ra.
"Chú, dì, hôm nay khách sạn mới nhập một đợt hải sản từ Úc về, hai người nếm thử một chút!"
Trên bàn tròn, sắc mặt cha mẹ của Tô Diễn vô cùng khó coi, hoàn toàn không có nhiệt tình với Ninh Tuyết Lạc như ngày thường. Dù cô ta có chủ động lấy lòng thì bọn họ cũng chẳng thèm phản ứng lại.
Ninh Diệu Hoa vối Trang Linh Ngọc thấy thái độ của đối phương như vậy thì trong lòng cũng không vui, nhưng biết làm sao khi mà bọn họ là bên đuối lý, đành phải nhịn mà thôi.
Ninh Diệu Hoa trầm giọng hỏi: "Tô Diễn đâu? Sao còn chưa tới?"
Ninh Tuyết Lạc vội nói: "Anh ấy đang đi trên đường rồi ạ, chắc sắp đến nơi..."
Vừa dứt lời thì cánh cửa bị đẩy ra đồng thời Tô Diễn cũng bước vào.
Thấy người tới thì hai mắt Ninh Tuyết Lạc sáng lên, cô ta lập tức đứng dậy nghênh đón với đôi mắt ngân ngấn nước tỏ vẻ tủi thân: "Anh Diễn..."
Tô Diễn không cần nghĩ cũng biết cha mẹ mình không có để Ninh Tuyết Lạc vào mắt, gã cho cô ta một ánh mắt trấn an rồi nắm tay cô ta cùng ngồi xuống.
Mẹ Tô Diễn thấy thái độ con trai nhà mình hướng về phía Ninh Tuyết Lạc như vậy thì sắc mặt trầm xuống: "Tô Diễn, con qua bên đây ngồi."
Sắc mặt Ninh Tuyết Lạc trắng bệch.
Tô Diễn bất đắc dĩ nói: "Mẹ, chẳng phải trước khi tới đây chúng ta đã nói rõ rồi sao?"
Nghe Tô Diễn nói như vậy thì hẳn là trước khi tới đã nói rõ ràng với hai vị phụ huynh, chỉ là, hai vị ấy có nghe vào tai hay không lại là một chuyện khó nói.
Sắc mặt mẹ Tô Diễn sầm xì: "Mẹ nuốt không trôi cục tức này, con cứ thử nhìn mấy chuyện gần đây của nhà bọn họ đi! Còn có con nữa, nếu đã biết trước thì sao không nói cho ba mẹ?"
Tô Hoẳng Quang cũng không vui: "Chuyện lớn như vậy mà không nói năng gì với ba mẹ! Tô Diễn, con hồ đồ quá rồi đấy!"
Lời này của Tô Hoằng Quang mới nghe thì đang trách Tô Diễn nhưng thật ra là nói thẳng mặt Ninh Tuyết Lạc, ý tứ rõ rành rành đang ám chỉ Ninh Tuyết Lạc làm đầu óc Tô Diễn mê muội.
Thật ra thì nghĩ kỹ một chút cũng có thể hiểu được tại sao Tô Hoằng Quang với Trịnh Mần Quân sẽ có phản ứng kịch liệt như vậy.