Trịnh Mẫn Quân càng để ý điểm này hơn Tô Hoằng Quang, bởi vì phía Tô Hoằng Quang vẫn còn có một thằng con riêng lúc nào cũng nhìn lom lom vào vị trí của Tô Diễn.
Bà ta muốn Tô Diễn phải có một mối hôn sự thật tốt như vậy thì sau này nhà vợ nó cũng có thể giúp nó một tay, chứ nếu không lúc ban đầu bà ta cũng đã chẳng phản đối Tô Diễn với Ninh Tịch kịch liệt như vậy.
Hiện giờ, bà ta rất bực mình Ninh gia vì đã giấu diếm thân phận của Ninh Tuyết Lạc. Khó trách tại sao Ninh lão gia tử lại chỉ cho Ninh Tuyết Lạc thừa kế tiền bạc mà chẳng cho lấy một chút cổ phần nào, trái lại lại cho đứa cháu gái nuôi như Ninh Tịch những 10% cổ phần!
Bây giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng...
Nói tới nói lui thì quả nhiên vấn đề vẫn nằm ở quyền thừa kế!
Cuối cùng, Ninh Diệu Hoa chỉ có thể ra đòn sát thủ, ông ta móc trong túi ra một tập tài liệu rồi đẩy về phía Tô Hoằng Quang.
Tô Hoằng Quang nghiêm mặt nhìn Ninh Diệu Hoa một cái sau đó mới nhận lấy tập tài liệu.
Ngay lúc nhìn thấy tờ giấy chuyển nhượng cổ phần kia, Tô Hoằng Quang với Trịnh Mẫn Quân đều trố mắt nhìn nhau, rõ ràng là rất kinh ngạc, bọn họ dường như không thể ngờ được Ninh Diệu Hoa sẽ làm tới mức này.
Ninh Diệu Hoa ấy thế mà lại đưa 15% cổ phần trong tay cho một người chẳng có bất cứ quan hệ máu mủ nào như Ninh Tuyết Lạc.
"Thế này thì anh chị sui gia đã tin thành ý của chúng tôi chưa?" Ninh Diệu Hoa nói.
Thấy tờ chuyển nhượng cổ phần này thì sắc mặt Tô Hoằng Quang khá hơn nhiều, ông ta cẩn thận xem xét tài liệu cho đến khi chắc chắn không có bất cứ vấn đề gì rồi mới trả lại cho Ninh Diệu Hoa: "Lão Ninh à, anh đối với Tuyết Lạc... đúng là yêu thương đến tận trong tim! Về điểm này thì tôi không phản đối!"
Nghe giọng điệu Tô Hoằng Quang đã mềm lại thì Ninh Diệu Hoa với Trang Linh Ngọc khẽ nhìn nhau một cái, nhất thời cả hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Tuyết Lạc cũng âm thầm thả lỏng, nhưng trong mắt lại thêm mấy phần âm trầm. Mấy lão cáo già này đúng là không dễ lừa, ai ai cũng muốn nhìn thấy lợi ích rồi mới chịu buông tay ra.
May mà trước khi tới đây Ninh Diệu Hoa đã chuyển cổ phần cho cô ta, nếu không hôn sự của cô ta với Tô Diễn thật sự phải hủy bỏ rồi.
Thái độ của Trịnh Mẫn Quân cũng khá hơn nhiều, bà ta thở dài nói: "Chúng tôi cũng chỉ vì tương lai của hai đứa thôi, mong anh chị sui gia bỏ quá cho!"
Trong lòng Trang Linh Ngọc dù đang cười khẩy giễu cợt nhưng ngoài miệng vẫn phải khách khí: "Đều là người làm cha làm mẹ cả, chúng tôi cũng hiểu mà! Chỉ hy vọng hai đứa nó có thể sống thật tốt, chỉ cần Tuyết Lạc hạnh phúc là tôi thỏa mãn lắm rồi!"
Giấy chuyển nhượng cổ phần vừa xuất hiện, bầu không khí giữa hai nhà tốt hơn rất nhiều, Ninh Diệu Hoa cũng bắt đầu nhân cơ hội bàn chuyện hôn sự: "Tuyết Lạc với Tô Diễn cũng qua lại đã năm năm rồi, cũng đến lúc chúng nó phải lập gia đình thôi! Đợi chúng nó kết hôn xong thì tôi cũng coi như bớt một nỗi phiền muộn!"
Trang Linh Ngọc nói: "Công ty thời trang của Tuyết Lạc gần đây đang kí hợp đồng với một nhãn hiệu cao cấp của Mỹ, đại khái cũng chỉ có khoảng thời gian này là có chút rảnh rỗi thôi, chờ lâu nữa thì sợ không rút thời gian ra được..."
Trịnh Mẫn Quân nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Tình cảm và sự nghiệp của hai đứa cũng đều ổn định cả, hôn sự này đúng là không nên kéo dài nữa."
Ninh Diệu Hoa nhìn về phía Tô Diễn và Ninh Tuyết Lạc: "Hai con có ý kiến gì không?"