Toàn bộ từ trên xuống dưới tập đoàn Lục thị lại được cảm nhận nỗi sợ run chân từ Đại ma vương, và Lục Cảnh Lễ lại bị một đám người vây lấy.
"Nhị thiếu! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế? Sao hôm nay Lục tổng lại có chút đáng sợ thế kia?"
"Cái gì mà có chút chứ! Là sợ chết mịe đi được! Tôi không dám liếc nhìn một cái đây này! Lúc đối diện với ánh mắt của ngài ấy tôi cứ nghĩ tôi sẽ rơi xuống địa ngục ngay lập tức ý!"
"Nhị thiếu à! Có phải Boss cãi nhau với vợ không! Sao anh không khuyên giải họ chứ!"
"Chẳng phải tình cảm của Boss với vợ tốt lắm sao? Đang êm đang đẹp thì sao mà cãi nhau được chứ, Boss không biết nói ngọt, cầu xin Nhị thiếu giúp ngài ấy dỗ bà chủ đi mà!"
"Đúng đúng đúng, tuyệt đối phải dỗ vợ của Boss vui vẻ mới được!"
"Bà chủ có vui vẻ thì ông chủ mới vui vẻ, mà ông chủ vui vẻ thì chúng ta mới có cuộc sống tốt..."
...
Trong công ty toàn là người ăn mặn, đến ngày hôm nay bọn họ đã nắm rõ con đường biến hóa cảm xúc của Boss nhà họ rồi.
Tóm lại là, nhất định có liên quan đến bà chủ.
Haizzz, chỉ tiếc là sau khi Tô Dĩ Mạt bị bóc mẽ thì bọn họ cũng chẳng biết bà chủ tương lai là thần thánh phương nào, có muốn giúp Boss lấy người ta cũng không được.
Vì thể chỉ có thể tích cực đi khuyến khích Lục Cảnh lễ.
Lục Cảnh Lễ bị một đám người mồm năm miệng mười vây quanh khiến cho sứt đầu mẻ trán. Gì thế, một con chó độc thân như ông mà cả ngày đều phải bận tâm tới tình hình tình cảm của hai người kia, nghĩ dễ lắm à?
Cơ mà, chuyện lần này quả thật rất nghiêm trọng, nói là chuyện khẩn cấp cũng không quá đáng, bởi vì ngày kia là cuối tuần rồi.
Anh phải nhanh chóng dò hỏi được ý đồ của Tiểu Tịch Tịch mới được.
Sau khi tan làm, Lục Cảnh Lễ lấy được lịch trình của Ninh Tịch từ chỗ Lâm Chi Chi, sau đó lại chạy đến khách sạn Đế Tước, hôm nay Ninh Tịch phải tham gia một bữa tiệc.
Anh phải đến đó há miệng chờ sung mới được, chứ nếu không thì Tiểu Tịch Tịch sẽ tìm mọi cách để trốn tránh mất.
Lục Cảnh Lễ nghĩ thế liền ngồi ở một góc của sảnh khách sạn canh người, anh ta còn cầm hẳn tờ báo giơ lên để che mặt.
Thời gian trôi qua từng phút một...
Mãi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Ninh Tịch đâu, Lục Cảnh lễ chờ lâu quá thì lăn ra ngủ gật, lúc tỉnh dậy đã sắp 12h đêm rồi, anh ta lập tức cuống quýt chạy đi hỏi nhân viên thì được biết là người trong phòng tiệc đã đi cả rồi.
Lục Cảnh Lễ đau khổ vì vồ hụt nên chỉ có thể lết xác đến Đào Hoa Ổ.
Nhưng mà, lúc đi tới khúc quanh của hành lang thì Lục Cảnh Lễ bất ngờ nghe thấy một giọng nói có chút quen thuộc, hình như là Ninh Tuyết Lạc lại còn nhắc tới Ninh Tịch...
Vì thế Lục Cảnh Lễ lập tức lùi lại một bước theo bản năng rồi trốn vào cái phòng trống sau lưng.
"Tuyết Lạc, em không sao chứ! Em uống nhiều rượu quá!"
"Ha... không sao... tôi sắp kết hôn... tôi vui mà..."
"Tuyết Lạc, cẩn thận một chút!"
"Chị Thường, chị nói thật với tôi xem, có phải bây giờ chị đang vô cùng hối hận vì lỡ bỏ qua cái cây hái ra tiền như Ninh Tịch?"
"Chị không có..."
"Tôi nói cho chị biết... Ninh... con tiện nhân Ninh Tịch kia... cả đời này cô ta cũng đừng mong trốn thoát khỏi lòng bàn tay cùa tôi... Cô ta có leo cao hơn nữa... tôi cũng có thể kéo cô ta xuống... chị có tin không?"
"Vâng vâng vâng, tôi tin!" Giọng của Thường Lị rõ ràng đang qua loa lấy lệ.
Dường như Ninh Tuyết Lạc rất bất mãn cái giọng qua loa của Thường Lị, vì vậy cô ta hớn hở nói: "Chị không tin? Để tôi nói cho chị biết... con đĩ kia ý mà... mười... mười tám tuổi... mười tám tuổi đã bị đàn ông làm cho to bụng... còn sinh đứa bé kia ra... sinh nó ra đấy chị biết không ha ha ha ha..."
"Cái... cái gì!!!" Bấy giờ Thường Lị mới cả kinh thật sự: "Đứa... đứa bé kia đâu?"
"Chết rồi... đứa con hoang đó vừa sinh ra đã chết... chậc, cô ta may mắn đấy... nếu nó còn sống... thì giờ chắc hay ho lắm đó..."