"Tôi nhớ lần đầu tiên hình như là lúc ở trên xe bus, lúc ấy tôi đến kì nên đau bụng tới mức đứng không vứng, lúc đó anh ấy ngồi ngay cạnh tôi! Mái tóc nhuộm, trang phục kì dị, cả người đều có vẻ là thanh niên hư hỏng thế nhưng lại đứng dậy nhường ghế cho tôi..."
Tần Mộc Phong kinh ngạc nhìn vẻ mặt hoài niệm của cô, không kìm được lại nhớ tới một câu: Tình không biết bắt đầu từ khi nào, khi nhớ lại đã không thể quay đầu.
Má, thằng chó Mạc Lăng Thiên kia bị mù mắt rồi đúng không?
...
Tần Mộc Phong trò chuyện bới Ninh Thiên Tâm xong thì bị Ninh Tịch kéo đến một góc trong bếp: "Tần Mộc Phong, anh biết điều thì nói hết cho tôi, tình trạng của chị Thiên Tâm ra sao rồi?"
Tần Mộc Phong bất đắc dĩ nói: "Bà chủ của tôi ơi, tôi nói biết bao nhiêu lần rồi hả? Đừng có mà lo lắng mù quáng nữa, Thiên Tâm là kiểu người bên ngoài mềm yếu bên trong kiên cường đó! Người ta ổn thật sự chứ không phải cố ra vẻ ổn đâu! Tuyệt đối sẽ không bị uất ức thành bệnh, càng không có chuyện đi tìm chết!"
Ninh Tịch: "Anh chắc chứ?"
Tần Mộc Phong: "Tin tưởng sự chuyên nghiệp của tôi đi, ok?"
Ninh Tịch tỏ vẻ, không tin.
Tần Mộc Phong đưa mắt nhìn về cô gái trong sân, cô gái ấy có thân hình nhỏ bé mảnh dẻ hết sức, sắc mặt cũng tái nhợt yếu ớt nhưng giữa chân mày lại chẳng có chút oán hận nào. Trái lại còn là vẻ thản nhiên hờ hững, trong đôi mắt nâu nhạt phảng phất vẻ dịu dàng...
Ninh Tịch đưa tay quơ quơ trước mặt Tần Mộc Phong: "Anh nhìn cái gì thể hả?"
Tần Mộc Phong ho nhẹ một tiếng rồi thu hồi tầm mắt: "Dựa theo kinh nghiệm của tôi thì tôi cũng cho rằng tâm lý của cô ấy nhất định sẽ có vấn đề lớn. Nhưng qua mấy ngày tiếp xúc thì cô ấy lại khiến tôi vô cùng kinh ngạc! Tóm lại là, Thiên Tâm thật sự không sao, lần này cũng có thể coi như là cô ấy... bị dồn vào chỗ chết rồi tái sinh con người mới!"
Nghe Tần Mộc Phong nói thế thì Ninh Tịch hơi yên tâm một chút.
"Cho nên ý tôi ý mà, đợt điều trị đến đây là kết thúc!" Tần Mộc Phong mở miệng nói.
Ninh Tịch bất ngờ: "Hả? Nhanh thế á? Mới có mấy ngày thôi mà!"
Tần Mộc Phong buột miệng thốt lên: "Thừa lời, cứ tiếp tục làm bác sĩ tâm lý của cô ấy thì tôi làm sao mà cua được em gái..."
Ninh Tịch híp mắt lại chăm chăm nhìn anh ta: "Anh vừa nói, anh muốn cua em gái!"
Tần Mộc Phong bị trừng đến nỗi mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau rơi xuống, hết cách rồi chỉ có thể đầu hàng: "Được rồi được rồi... Cái kia... Thiên Tâm... vừa vặn là mẫu người tôi thích! Tôi muốn theo đuổi cô ấy!"
Tần Mộc Phong anh không thể nào có loại quan hệ như kiểu thầy thuốc với bệnh nhân.
"Mẹ kiếp, anh là đồ cầm thú! Người ta vừa mới trải qua đả kích lớn như vậy!" Nhất thời mặt Ninh Tịch đầy sát khí.
Tần Mộc Phong vội vàng quơ tay giải thích: "Kính nhờ, chính vì thế nên càng cần một mối tình khác để thoát khỏi cảm giác đau đớn mà!"
Ninh Tịch cảnh giác nhìn Tần Mộc Phong chằm chằm: "Tình trạng của chị Thiên Tâm... anh không để ý sao?"
Tần Mộc Phong tỏ vẻ đương nhiên: "Cái này thì có gì mà để ý? Cô ấy có yêu sai người cũng chẳng phải là lỗi của cô ấy, còn chuyện đứa bé thì tôi có hay không có con cũng chẳng có vấn đề gì! Anh em nhà tôi có tận bảy người cơ, cũng chẳng ai cần tôi nối dõi tông đường cả! Cha mẹ tôi đều ở nước ngoài cho nên tư tưởng cũng cởi mở, họ chẳng đế ý mấy cái này đâu!"
Ninh Tịch cau mày: "Anh nghiêm túc?"
Tần Mộc Phong thở dài nói: "Đại ca của tôi ơi, Thiên Tâm là chị họ của cô, không nghiêm túc thì tôi dám nói ra chắc? Nếu tôi mà đùa giỡn chẳng lẽ lại không sợ cô cắt phéng cả cái chân thứ ba của tôi!"
Ninh Tịch hừ hừ: "Anh biết là tốt!"
"Khụ, nhưng mà cô đừng nói với Thiên Tâm chuyện tôi thích cô ấy nhé, tôi sợ sẽ dọa cô ấy mất! Hơn nữa bây giờ tuy trạng thái tâm lý của cô ấy ổn định nhưng lại có di chứng rất nghiêm trọng!"