Trông thấy người tới, gã đàn ông ngồi trên đại điện tà tà híp mắt lại, trông hệt như một con dã thú đang nghỉ ngơi, lười biếng nói: "Cuối cùng cũng cam lòng trở về?"
Ninh Tịch gạt áo "xoạt" một tiếng, nửa quỳ hành lễ, sau đó thấp đầu cung kính gọi:
Một giây...
Hai giây...
Ba giây...
Ninh Tịch cúi gằm xuống, cái tiếng "phụ thân" kẹt cứng trong cổ, làm thế nào cũng không nói nổi thành lời.
"Cắt!" Cuối cùng, Quách Khải Thắng thấy tình hình không ổn, bèn kêu dừng.
"Xin lỗi, là tôi thất thần." Ninh Tịch day day trán.
"Không sao không sao ha ha, làm lại một lần nữa!" Quách Khải Thắng có hơi ngoài ý muốn, không ngờ người NG đầu tiên lại là Ninh Tịch.
Chẳng lẽ Ninh Tịch cố ý NG để cho cái vị có thân phận tôn quý kia bớt áp lực đi à?
Trên đại điện, ánh mắt của ngươi đàn ông tóc trắng rơi xuống người cô gái đang đứng trong góc cố lấy lại tinh thần kia, đôi đồng tử của anh ta chợt lóe lên sự vui vẻ.
cảnh quay nhanh chóng bắt đầu lại lần nữa.
Vân Tứ Thiên: "Cuối cùng cũng cam lòng trở về?"
Lúc này đây, Ninh Tịch cúi gằm đầu đi thẳng vào, sau đó quỳ xuống hành lễ luôn, không thèm nhìn tên khốn trên điện nữa, để tránh không mô miệng nổi.
Chiêu này quả nhiên có ích, Ninh Tịch cúi gằm mặt đang muốn mở miệng thì người ngồi trên đột nhiên đánh gãy hành động của cô: "Ngẩng đầu lên, nhìn vi phụ!"
Ninh Tịch:"..."
Đệt! Tên này tự ý sửa kịch bản!!!
Nhưng, Quách Khải Thắng cũng không hô dừng vì thê Ninh Tịch vẫn phải tiếp tục, vì phim truyền hình không khắt khe như phim điện ảnh nên quá trình diễn có thay đổi nho nhỏ cũng là chuyện bình thường.
Ninh Tịch bị ép ngẩng đầu, nhìn về phía khuôn mặt khiến cô chỉ muốn xông lên giết mà bi phẫn kẹt lời lần nữa...
"Phì..." Bên cạnh lập tức vang lên tiếng cười nhạo của Mạnh Thi Ý: "Đạo diễn, đây là diễn viên ông gọi là chuyên nghiệp đấy à, diễn viên tiềm lực cho dù diễn cùng tôi cũng sẽ không khiến tôi thất vọng? Tốt xấu gì cũng coi như là diễn viên hạng A, cũng chỉ hơi sửa kịch bản chút thôi vậy mà chả có lấy chút khả năng ứng phó gì cả, người như vậy mà cũng xứng với hai chữ diễn viên trong mắt ông à?"
Vẻ mặt Quách Khải Thắng đầy xấu hổ, chính ông cũng đang không hiểu ra làm sao, đây là tình huống chưa từng có, rốt cuộc Ninh Tịch bị làm sao thê này?
Chỉ là một lời kịch đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, vậy mà cô lại NG những hai lần, đúng là quái lạ quá.
Nhân viên chung quanh cũng đang xì xào bàn tán.
"Quả nhiên phái thần tượng không thể so với phái thực lực được!"
"Mấy bình hoa dựa vào mặt đều thế hết ấy mà! có cái gì lạ đâu chứ!"
"Trong phim xem thì còn được không ngờ lúc quay thật trình độ lại nát thế này, chắc là phim trước cũng phải NG vô số lần đấy nhỉ?"
Cách đó không xa, Giang Mục Dã cũng kinh ngạc chẳng kém gì Quách Khải Thắng cả.
Người có thể ảnh hưởng Ninh Tịch đến mức này... từ trước tới giờ anh ta cũng chỉ thấy có một mình Lục Đình Kiêu mà thôi...
Lần trước lúc Ninh Tịch diễn cảnh hôn với anh bị NG là vì có mặt Lục Đình Kiêu ở đó, ông bạn trai cũ này của Ninh Tịch cũng có sức ảnh hưởng lớn như vậy cơ à?
Cùng lúc đó, Mạc Thần Tu vẫn đang âm thầm quan sát thì thấy theo như biểu hiện của Ninh Tịch xem ra tên Vân Thầm mới xuất hiện này dường như cũng có điểm đáng nghi...
Mẹ kiếp, rốt cuộc bạn trai của cô ta là ai? Ai cũng đáng nghi là sao?
"Vân tổng, thật xin lỗi, thật là ngại quá, nhất định là Ninh Tịch thấy ngài nên kích động quá!" Quách Khải Thắng vội vàng bước qua xin lỗi vân Thâm.
Còn Vân Thâm thì lại chẳng có chút tức giận nào, ngược lại vẻ mặt còn rất hiền hòa, trông có vẻ đang rất vui vẻ nhìn nhìn Ninh Tịch rồi nói: "Không có gì đáng ngại cả!
Đạo diễn, nghỉ 10 phút đi, để tôi nói đôi câu với Tiểu Tịch giúp cô ấy luyện thêm chút nữa!"