Ninh Tịch trợn mắt: "Rốt cuộc phải làm thê nào thì anh mới bằng lòng rời khỏi đoàn làm phim?"
Vân Thâm nghe vậy thì tỏ vẻ trầm ngâm suy tư, còn Ninh Tịch thì khẩn trương chờ câu trả lời của gã.
Tên này ngâm hơn nửa ngày, cuối cùng mới lên tiếng: "À... Tôi thích ăn ngọt một chút, cho nên cho thêm đường vào nhé!"
Ninh Tịch dùng hết tất cả lý trí mà mình có mới khắc chế xúc động muốn tóm lấy cổ gã mà xiết chết gã.
Bà đây sẽ thêm thạch tín cho anh!
Cách chỗ Vân Thâm và Ninh Tịch không xa, Mạnh Thi Ý nhìn thấy cảnh này thì lập tức nghĩ tới cái gi: "Con khốn kia, không phải là nó cố ý giả vờ NG để lôi kéo làm quen với anh vân đấy chứ!"
Trợ lý đứng bên cũng cạnh ghé miệng vào phụ họa: "Có vẻ là thế đấy, cơ mà diễn xuất của cô ta chả cần giả vờ cũng đã chẳng ra làm sao rồi! Mấy hôm nay diễn đều có ra gì đâu, đúng là chẳng so nổi với cái móng tay của chị! Thật chẳng hiểu sao mấy đạo diễn đã hợp tác vdi cô ta đều khen không dứt lời! Xem chừng là... có chuyện gì mờ ám rồi... em thấy ngay cả vân tổng hình như cũng bị cô ả câu hồn mất rồi..."
Nghe đến đó, Mạnh Thi Ý không nhịn nổi nữa lập tức sải bước qua chỗ hai người kia.
Kết quả là gặp tình trạng giống hệt vừa rồi, còn chưa kịp tới gần đã bị hai vệ sĩ mặt lạnh đứng cách đó không xa ngăn lại.
"Láo xược, các anh có biết tôi là ai không hả?" Mạnh Thi Ý ngoài mạnh trong yếu trợn lườm lườm hai người.
Hai vệ sĩ y như hai người máy, không có bất cứ tình cảm cảm xúc gì vẫn đứng sừng sững ngăn Mạnh Thi Ý lại.
"Các người... Được... Được lắm!" Trên mặt Mạnh Thi Ý hiện lên vẻ ác độc, quay người bỏ đi.
10 phút sau, cảnh quay lại tiếp tục bắt đầu.
Lúc này đây, Ninh Tịch phải lôi chiêu thôi miên mà bác sĩ Smith từng dạy ra thì mới có thể khiến mình hoàn thành cảnh diễn được.
Chỉ là một cảnh diễn ngắn thôi mà còn mệt hơn cả mấy cảnh đấu võ kịch liệt mà cô đã từng đóng.
Nhưng bi kịch này cũng chỉ vừa mới bắt đầu thôi, bởi vì bảo bối của cô cũng sắp gia nhập đoàn làm phim rồi...
Ninh Tịch đang kéo cái thân tàn mệt như chó chết về nhà thì chuông điện thoại lại vang lên.
Màn hình hiển thị Trang vinh Quang gọi đến, dãy số này là lần trước tên nhóc kia sống chết đòi lưu vào.
Thấy điện thoại của Trang Vinh Quang, Ninh Tịch có hơi ngạc nhiên, dường như không ngờ thằng nhóc này sẽ gọi điện cho cô: "Alo?"
"Alo, chị Tịch! Xong việc chưa thế? Qua đây chơi với em đi?" Bên kia điện thoại là giọng nói kích động của Trang Vinh Quang.
"Chơi cái gì?"
"Đương nhiên là bắn súng rồi! vẫn chỗ cũ nhé, qua nhanh qua nhanh! So vối em một chút! Em bây giờ trâu lắm! Có cảm giác sắp vượt quá chị rồi ha ha ha..."
Giọng nói nhiệt tình hưng phấn của cậu thiếu niên ở đầu dây bên kia cũng xóa đi phần nào cảm xúc bi ai của Ninh Tịch, lại nghĩ quả thật dạo này cô bị dày vò quá, thư giãn một chút cũng được, vì vậy liền đồng ý: "Chàng trai trẻ, cậu đã yêu cầu bị hành hạ, vậy thì chị sẽ đây thỏa mãn cậu! Chờ đó! Tới liền!"
Cùng lúc đó, Bạch Kim Đê cung.
Trong thư phòng của mình, Lục cảnh Lễ đang đau đầu phân tích để loại trừ các đối tượng hiềm nghi từ tư liệu năm năm trước.