Không biết qua bao lâu, cuối cùng cơn sóng ngầm cuồn cuộn trong đôi mắt đen nháy của Lục Đình Kiêu cũng yên ắng trở lại.
Ngón tay thon dài của anh vuốt ve cần cổ thon dài của cô, nụ hôn hơi lạnh mang theo tình cảm nồng đậm rơi lên môi cô…
Ninh Tịch cũng không biết rốt cuộc cảm giác bất an của Lục Đình Kiêu do đâu, vì vậy chỉ có thể phối hợp với anh để anh yên lòng trở lại.
"A", đột nhiên Ninh Tịch ôm bả vai kêu lên một tiếng đau đớn.
"Sao thế?" Lục Đình Kiêu lo lắng hỏi.
"Ưm… Hình như có thứ gì đó cứa phải em!" Ninh Tịch ôm lấy bả vai mình.
Lục Đình Kiêu giơ tay lên nhìn thoáng qua cổ tay áo của mình: "Xin lỗi, là khuy áo của anh bị hở."
Nói xong liền vội lấy khăn tay ra bịt vết thương lại cho Ninh Tịch rồi đỡ cô đứng lên: "Anh đưa em đi xử lý vết thương!"
Sắc mặt Lục Đình Kiêu lúc này không được tốt cho lắm.
Ninh Tịch nhìn vẻ mặt lo lắng của anh thì bắt đắc dĩ cười nói: "Vết thương nhỏ thôi mà, không có gì đáng ngại đâu anh!"
Lục Đình Kiêu nhìn xem cô gái tỏ vẻ không sao hết, không hề cảnh giác mình tí nào mà trái tim lại đau đớn như bị dao đâm …
Trong phòng ngủ trên lầu, Lục Đình Kiêu cẩn thận từng li từng tí lau vết thương cho Ninh Tịch.
Nếu như nhìn kỹ sẽ thấy vị trí kia gần chỗ bả vai, vừa hay cổ áo có thể che lấp được, không lo sẽ ảnh hưởng đến việc quay phim.
"Lục Đình Kiêu, hôm nay anh sao thế?" Ninh Tịch lo âu hỏi.
Lục Đình Kiêu đóng hộp cứu thương lại nhìn cô: "Sợ em ghét anh có con riêng."
Nghe đến đó, Ninh Tịch liền dở khóc dở cười ôm lấy cổ anh rồi hôn một cái lên gương mặt nghiêm túc của anh: "Anh để ý mấy lời ấu trĩ của Vinh Quang làm gì! Em nói rồi, em thích nhất là Tiểu Bảo! Sao có thể vì thế mà ghét anh được! Rõ ràng Tiểu Bảo là support, là thần trợ công cho anh đó!"
"Ừm." Lục Đình Kiêu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, dường như anh đã được cô trấn an.
Từ đầu tới cuối, Ninh Tịch không chút hoài nghi gì về sự khác thường của Lục Đình Kiêu…
Vì Ninh Thiên Tâm và Annie vẫn còn đang ở Đào Hoa Ổ nên cô không yên lòng, cần phải trở về.
Sau khi Ninh Tịch đi rồi, Lục Đình Kiêu nhìn chằm chằm vào chiếc khăn dính máu kia, mãi không di chuyển…
Mãi đến một lúc sau thì Lục Cảnh Lễ gọi tới phá vỡ trạng thái của anh.
"Anh Hai, anh chưa ngủ à?"
"Qua đây…"
"Hả... em lập tức qua liền!"
Chưa đến mấy phút sau, Lục Cảnh Lễ đã chạy tới từ căn biệt thự sát vách.
Nhìn thấy dáng vẻ như rơi vào hầm băng của anh trai, Lục Cảnh Lễ không dám lại gần, yếu ớt đứng cách đó thật xa để báo cáo: "Anh… em đã điều tra lại rồi… hôm đó đúng là Ninh Tịch đã vào phòng anh thật… nhưng cô ấy có vào sau khi anh đã đi, hay còn có ai vào sau khi anh đi hay không… việc này quả thật em không thể xác định được…"
Không đợi Lục Cảnh Lễ nói xong, Lục Đình Kiêu đột nhiên đưa cho anh ta một thứ.
Lục Cảnh Lễ khó hiểu tiến về phía trước nhận lấy chiếc khăn tay mà anh trai đưa: "Khụ… này là sao ạ…"
Chẳng lẽ đưa cho em lau mồ hôi à?
Lục Cảnh Lễ cảm thấy kỳ lạ, tập trung nhìn kĩ thì thấy trên khăn có vết máu, vì thế liền lập tức mở to mắt, lắp bắp hỏi lại: "Máu này… Máu này là…"