Sao bà chủ lại qua lại với cái tên diễn viên tướng mạo bình thường, không có tên tuổi gì thế này!
Lại còn dáng vẻ nũng nịu như thế nữa chứ!
Không phải là bà chủ thích cái đẹp à?
Cho dù tìm mấy tên trai lơ thì cũng không nên tìm tên này chứ!
Phì phì phì, không đúng! Đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là bà chủ cho Boss đội nón xanh! Rốt cuộc cậu ta biết bí mật lớn kinh thiên động địa gì thê này?
Thạch Tiêu quả thật sắp điên lên đến nơi rồi...
Nhưng sau đó còn có chuyện khiến cậu ta điên hơn nữa...
Lục Đình Kiêu sao có thể chịu được việc cô nũng nịu với mình như thế, bèn cúi người hôn lên môi cô: "Ngoan, tối nay cùng em."
Nhìn thấy tên đàn ông kia hôn bà chủ, Thạch Tiêu vốn đang hóa đá lúc này lập tức tan nát thành bụi phấn.
Chắc là vì khiếp sợ quá nên cậu ta còn quên cả đuổi theo, chỉ trơ mắt đứng đó nhìn hai người rời đi...
Mẹ nó...
Bây giờ cậu ta nên làm cái gì đây...
Nhanh đi nói cho Boss? cậu ta biết việc Boss bị đội nón xanh rồi thì còn có thể sống được không?
Đánh tên kia rồi đuổi hắn đi à? Nhưng lỡ như đánh một tên rồi lại có tên khác đến thì phải làm sao...
Lúc này trong đầu, Ninh Tịch chỉ có "bàn mạt chược" nào còn tâm trạng đâu nữa mà chú ý đến Thạch Tiêu đang xoắn xuýt như bánh quai chèo kia. với lại trong lòng cô vốn biết rõ Kha Minh Vũ chính là Đại ma vương nên cũng không có ý thức phải đi giải thích cho Thạch Tiêu biết chuyện này.
về phần Lục Đình Kiêu, trong mắt anh cũng chỉ có vợ anh mà thôi.
Trên đường tới chỗ đoàn làm phim, Ninh Tịch nghĩ tới nghĩ lui rồi vẫn quyết định làm công tác tư tưởng trước cho Lục Đình Kiêu: "Anh này... đoàn phim này... về phần diễn viên có phần hơi phức tạp."
Thật ra trong mấy người này thì ngoại trừ Giang Mục Dã không cần phải lo lắng, Tô Diễn thì không hay đến, Mạc Thần Tu thì cô cũng có thể chê trụ... nhưng mấy người tới cùng một lúc thì lại hơi quá, huống chi còn một cái tên thần kinh nữa.
Chỉ sợ tên đó sẽ phá phách gì thôi, điều may mắn duy nhất là bọn họ không hề biết Kha Minh Vũ chính là Lục Đình Kiêu.
"Chuyện là... ông chủ của ức Lam... là nhà đầu tư lớn nhất cho bộ phim này... còn là diễn viên diễn vai phụ thân của em trong phim." Ninh Tịch kiên trì nói với Lục Đình Kiêu.
về phần ông chủ của ức Lam là ai thì chắc chắn là Lục Đình Kiêu đã biết rồi.
Đôi mắt Lục Đình Kiêu lướt qua một tia u tối: "ừ, anh biết rồi."
"Ukm, không phải trước đó hai người từng đụng độ nhau à? Có điều hắn không biết anh là Lục Đình Kiêu... chắc sẽ không có phiền phức gì đâu..." nhỉ?
"Không sao, em cứ diễn tốt phần của em đi."
"Vâng vâng!"
Nói hết với Lục Đình Kiêu xong, lại nhìn khuôn mặt khiến cho người khác yên tâm của anh, Ninh Tịch cũng thả lỏng không ít.
Hai người đang đi về phía đoàn làm phim thì không ngờ lại đụng phải một người, tim Ninh Tịch suýt nữa bị dọa thành bệnh luôn.
Vân Thâm một đầu tóc trắng tiên tối, theo sau vẫn là hai vệ sĩ mặt lạnh như tiền. Thấy Ninh Tịch, vân Thâm nhàn nhã tháo kính râm trên mặt ra, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt như có thể bắn thủng linh hồn người khác hướng về Ninh Tịch và Kha Minh Vũ...
Khuôn mặt của Lục Đình Kiêu chẳng hề có chút khác thường nào, hoàn toàn không nhìn ra được bất cứ cảm xúc nào của anh.
Ninh Tịch thấy tên kia vẫn đang dò xét Lục Đình Kiêu thì trái tim sắp nhảy tót lên cổ họng rồi, vội vàng lên tiếng phá vỡ bầu không khí quái dị này: "Vân tổng, không phải cảnh diễn của anh là buổi chiều sao? Sao lại đến sớm thê này?"
Lúc này vân Thâm mới thu ánh mắt đang nhìn Kha Minh Vũ lại, khẽ cười rồi nhìn Ninh Tịch đầy ẩn ý nói: "Darling à, là vì anh nhớ em đó!"