Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1445: Mơ không mặc quần áo?



Sau khi Lục Cảnh Lễ rời đi, Lục Đình Kiêu xem đi xem lại bản báo cáo giám định kia không biết bao nhiêu lần rồi mới trịnh trọng thu vào.

Lục Đình Kiêu nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng ngủ của Ninh Tịch, chỉ thấy trong phòng tràn ngập ánh đèn vàng ấm áp nhu hòa của đèn giường. Hai mẹ con nằm trên giường như được phủ một tầng độ ấm khiến trái tim người ta cảm thấy vô cùng mềm mại.

Lục Đình Kiêu nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường rồi vuốt lọn tóc đang xòa xuống mặt cô ra sau tai.

Ninh Tịch đang ôm Tiểu Bảo ngủ đến cực kì ngọt ngào, khuôn mặt không trang điểm đang say ngủ kia còn có chút non nớt.

Đúng vậy... cái tuổi của cô cũng chỉ là độ tuổi vừa mới tốt nghiệp đại học của các cô gái bình thường khác...

Cái lúc cô mang thai Tiểu Bảo mới chỉ mười tám tuổi, vẫn chỉ là một cô bé mà lại phải đối mặt với một chuyện lớn như vậy. Chưa kể, những chuyện phát sinh về sau, từng truyện, từng truyện nếu không phải người kiên cường thì đã hoàn toàn sụp đổ, không thể gượng dậy nổi...

Mà theo như những gì trong tư liệu mà Lục Cảnh Lễ điều tra được thì quả thật Ninh Tịch đã từng có ý định tự sát...

Nghĩ đến đây, trái tim Lục Đình Kiêu lại dâng lên cảm giác đau đớn, sợ hãi khó mà diễn tả bằng lời.

Chưa bao giờ có xúc động mãnh liệt muốn ôm lấy cô như lúc này... muốn đem cô nhập vào thân thể mình. Vì vậy mà, Lục Đình Kiêu lặng lẽ ôm Ninh Tịch vào phòng ngủ của mình.

Dù cho Lục Đình Kiêu đã rất nhẹ nhàng nhưng lúc đặt Ninh Tịch lên giường vẫn làm cô giật mình tỉnh dậy. Nhưng, bên cạnh toàn là hơi thở quen thuộc khiến người ta yên tâm của Lục Đình Kiêu cho nên Ninh Tịch chẳng hề cảnh giác hay phòng bị gì. Cô mơ mơ màng màng mở mắt thì phát hiện mình được Lục Đình Kiêu ôm đến phòng ngủ của anh thì cũng chẳng cảm thấy có gì không ổn, cô giống như con mèo cọ cọ anh một cái: "Ừm... anh yêu..."

"Ừ."

Lục Đình Kiêu không rút lại cánh tay đỡ sau gáy cô mà thuận thế biến thành gối đầu thay cho cô, xong xuôi anh mời nằm xuống cạnh cô.

Ninh Tịch rất tự giác lăn một phát vào lòng Lục Đình Kiêu: "Sao muộn thế rồi mà anh còn chưa ngủ..."

"Nhớ em, nằm mơ thấy em."

Nghe âm thanh khàn khàn trầm thấp dễ nghe đến nỗi khiến lỗ tai cũng mang thai kia, rõ ràng là ở ngay cách vách lại nói nhớ cô, mơ thấy cô thì trong đáy lòng Ninh Tịch lại ngọt ngào, cô cười khẽ mở đôi mắt ướt át ra.

Đôi mắt kia như bầu trời đầy sao đẹp đến không giống thực, cộng thêm việc Ninh Tịch vẫn còn đang nửa tỉnh nửa mê, thế này quả thật dễ khiến người ta sôi trào...

Bỗng dưng tính xấu của Ninh Tịch lại phát tác, cô dương đôi mắt lười biếng về phía người đang nằm bên cạnh: "Mơ thấy em à? Thế có mặc quần áo... hay là không mặc quần áo?"

Ngay lập tức đôi mắt của Lục Đình Kiêu tối sầm xuống, khi Ninh Tịch vừa nói dứt câu thì anh đã nhào qua dũng mãnh hôn lấy đôi môi cô...

Cổ của Ninh Tịch bị cọ cọ thì có hơi nhột, cô bật cười nói: "Nhột em..."

Lục Đình Kiêu gặm nhấm xương quai xanh của Ninh Tịch rồi trượt xuống vùng da thịt phía dưới, tình dục trong con mắt sôi trào dũng mãnh.

Lục Đình Kiêu nhìn cô gái có đôi mắt cười trước mắt, trong mắt cô hoàn toàn tín nhiệm cũng yêu thương, chẳng có chút phòng bị nào, trái tim anh liền mềm nhũn...

Lúc mới quen biết, khi anh phát hiện cô cực kì bài xích chuyện thân mật nam nữ thì trong lúc không cách nào kìm chế được tình cảm của mình với Ninh Tịch, anh đã phải dùng đến cách giả vờ bị mộng du để có thể gần cô thêm một chút...

Nhưng bây giờ cô gái nhỏ trước mắt lại chẳng hề khó chịu với anh, thậm chí đã hình thành thói quen thân cận cùng anh...

Điều này khiến Lục Đình Kiêu vô cùng thỏa mãn và cảm động, nhưng xen lẫn với đó còn có sự âm thầm lo lắng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.