Mạc Thần Tu nhíu mày thật chặt, vừa nãy anh ta nghe thấy Ninh Tịch lúc gọi điện có gọi đối phương là "anh yêu", gọi rõ là buồn nôn… Chẳng lẽ cô ta thực sự gọi điện cho người đàn ông đó?
Ngoài ra, nghe giọng cô ta thì hình như người đàn ông đó là một trong những người có mặt trong phòng karaoke tối nay?
Rốt cuộc người đó là ai….
Hay là đứa con gái chết tiệt nay lại đang đùa giỡn anh, cố tình giả vờ giả vịt!
Mạc Thần Tu cảnh giác nhìn cô chằm chằm: "Đường Tịch, rốt cuộc cô định làm cái quỷ gì thế?"
Ninh Tịch vô tội nhún vai: "Tôi đang nghiêm túc giải quyết ân oán với anh mà! Lát nữa, anh nói phải giữ lời, đừng có hối hận đấy nhé!"
Mạc Thần Tu bật cười thành tiếng, "Lẽ nào cô muốn nói với tôi người đàn ông của cô là Vân Thâm?"
Nói đến đây, vẻ mặt của Mạc Thần Tu thoáng thay đổi, bởi anh nghĩ đến lúc ở đoàn làm phim, quan hệ của Ninh Tịch và Vân Thâm quả thật có cái gì đó lạ lạ, người ta còn đồn rằng Vân Thâm là fan của Ninh Tịch, đầu tư phim, tham gia vào đoàn làm phim cũng vì Ninh Tịch…
Lẽ nào người đàn ông của Ninh Tịch là Vân Thâm thật?
Nhưng mà, khi Ninh Tịch nói với anh ta rằng mình đã có người yêu rồi, còn cả khi bọn họ cùng quay quảng cáo, lúc đó Vân Thâm vừa mới về nước chưa được bao lâu, lúc đó còn chưa qua lại gì mà…
Cô ta lại đang lừa anh ta ư?
Mạc Thần Tu đang chìm đắm trong suy nghĩ, Ninh Tịch đứng đó lắc đầu nói: "Sai rồi, Vân Thâm là quá khứ, Lục Đình Kiêu mới là hiện tại!"
Mạc Thần Tu: "..."
Những lời này của cô lập tức khiến Mạc Thần Tu sợ run, suýt chút nữa thì nôn ra một búng máu, trên trán đầy vạch đen: "Mọe nó, tôi điên rồi mới đứng đây lải nhải với cô lâu thế! Hôm nay rốt cuộc cô đã uống bao nhiêu rồi hả?"
Ninh Tịch xòe tay nhún vai, "Dạo này nói thật mà cũng không ai tin à?"
Trên trán Mạc Thần Tu nổi gân xanh, tỏ vẻ sẽ không tin cô nữa dù có là một chữ: "Nói thật cái khỉ gió! Ông đây vì tin cô nên mới bị biến thành cái dạng này đấy!"
"Nhưng tôi không lừa anh thật mà…"
"Khốn khiếp…"
Hai người đang cãi nhau ầm ĩ, tiếng bước chân mạnh mẽ vững vàng từ đằng xa vang lên.
Mạc Thần Tu vô thức quay lại nhìn về phía sau, đập vào mắt anh ta là một bóng dáng cao lớn, người đàn ông mặc vest đen khí thế bức người đang bước về phía anh ta và Ninh Tịch, cuối cùng lướt qua anh ta mà dừng lại trước mặt Ninh Tịch.
Lục Đình Kiêu…?
Anh ta ra đây để làm gì? Chẳng lẽ cũng ra đây cho thoáng? Bị Ninh Tịch lừa ra à?
Khi não của Mạc Thần Tu còn đang loạn cào cào lên với hàng đống suy nghĩ, Ninh Tịch đứng bên cạnh anh ta đột nhiên bổ nhào vào lòng Lục Đình Kiêu… bổ nhào đến… nhào đến…
Không chỉ có thể, điều khiến anh càng kinh ngạc hơn đó là, sau khi Ninh Tịch bổ nhào vào Lục Đình Kiêu, hai tay khoác lên cổ anh, không nói gì cứ thế vít cổ anh xuống, cứ thế cưỡng hôn anh… cưỡng hôn… cưỡng hôn đấy…
Mạc Thần Tu đứng ngẩn tò te, ngây ra nhìn cảnh tượng trước mắt, mãi đến khi đầu ngón tay bị điếu thuốc lá cháy hết làm bỏng rát mới sực tỉnh.
Trước đó trong điện thoại, Lục Đình Kiêu không hề hỏi Ninh Tịch gọi mình ra làm gì, cứ thế mà đi thẳng ra đây không ngờ vừa mới ra liền thấy Mạc Thần Tu cũng ở đây.
Ánh mắt anh thoáng lóe lên, anh còn chưa kịp nói gì, thì đúng lúc đó, vợ mình không nói một câu liền bổ nhào vào anh chủ động dâng yêu thương.
Thế nên, trong mắt Lục Đình Kiêu chỉ còn lại duy nhất một người, anh nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, hơi cúi đầu, thuận theo ý cô, phối hợp với nụ hôn của cô…