"Chị, chị ở phòng của em đi! Ga giường em vừa mới giặt sạch phơi khô cả rồi!" Đường Nặc nói.
Lúc sáng, nhận được điện thoại của Ninh Tịch xong cậu đã tự mình đi giặt ga giường để lỡ tối chị không tiện về thì ở lại một đêm.
Trước đây Ninh Tịch ngủ trong phòng chứa củi chất đầy đồ, nhiều năm không trở lại nên căn phòng đó giờ cũng không ở được nữa rồi.
"Thế em ngủ ở đâu?" Ninh Tịch hỏi.
"Em lấy chăn đệm ra ngủ tạm ở phòng khách là được rồi!" Đường Nặc không để ý nói.
Lúc này, Đường lão thái đang nói chuyện với con trai cả con dâu nghe thấy vậy mặt liền biến sắc: "Sao thế được, lỡ cảm lạnh thì sao?"
"Bà nội, con là con trai đấy, ngủ đất một hôm thì có sao, cũng đâu thể để con gái ngủ như thế được?"
"Không được, xương cốt con yếu như vậy, dưới đất vừa ẩm vừa ướt sao mà ngủ được!" Đường lão thái không buông tha, bà nhìn Ninh Tịch như thể cô đang hại cháu gái tôi vậy.
"Khụ..." Ninh Tịch ho khẽ một tiếng: "Tiểu Nặc, không cần phiền vậy đây, chị tới nhà nghỉ nào gần đây nghỉ tạm một đêm là được rồi."
"Thế càng không được, chỗ đó điều kiện thì kém, môi trường lại không tốt!" Đường Nặc nhíu chặt mày, nhìn về phía bà nội tuyệt đối không chịu thỏa hiệp, lại nhìn Ninh Tịch, cuối cùng cậu nói: "Có thế nào thì ở nhà vẫn tốt hơn, thế chị ngủ ở phòng khách đi, em sẽ mang nhiều chăn đệm ra cho chị!"
"Ừm." Thấy ánh mắt khẩn thiết của Đường Nặc, Ninh Tịch đành phải gật đầu.
Lúc này Đường lão thái mới miễn cưỡng không nói nữa, bà kéo con trai và con dâu qua một bên nói chuyện, "Mẹ còn chưa hỏi hai đứa, sao cái con chết tiệt này lại về đây thế?"
Đường Thiện khẽ ho một tiếng: "Khụ... mẹ... giờ người ta đã là Đại tiểu thư nhiều tiền nhiều của rồi... không phải là cháu gái mẹ nữa đâu..."
"Nuôi tốn công tốn gạo cuối cùng vẫn là con nhà khác! Lúc đấy mẹ đã bảo vứt nó đi rồi thì chúng mày không nghe! Giờ thì tốt chưa, mất công nuôi con gái nhà người ta bao nhiêu năm!" Đường lão thái ra vẻ nhức nhối.
Đường Thiện vội kéo mẹ mình ra xa hơn một chút, thấp giọng nói: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa! Nếu như vứt đi thật mà người ta tìm đến thì chúng ta mới phiền phức đấy!"
Giọng ba người ngày một xa, Đường Thiện và Tôn Lan tiễn lão thái thái đi rồi mới về phòng ngủ.
Đường Nặc đang vùi đầu vào dọn chăn màn trong phòng khách: "Được rồi!"
"Cảm ơn em!" Ninh Tịch đang định nằm xuống lại bị Đường Nặc kéo dậy: "Chị làm gì thế! Chị định ngủ đây thật à! Em nói thế chỉ để dọa bà nội thôi, đàn ông con trai như em sao lại để chị ngủ dưới đất thế này được! Chị mau về phòng ngủ đi!"
Ninh Tịch nghe vậy ngẩn ra, không biết cô nghĩ lại chuyện gì, vành mắt đỏ lên, ngay sau đó cô tiến tới ôm cậu thiếu niên vào lòng, không cho cậu nhìn thấy vành mắt ướt đẫm của mình: "Thằng nhóc chết tiệt..."
Đường Nặc trưng ra vẻ mặt vô tội gãi đầu, "Chị... chị sao thế?"
Từ nhỏ tới lớn, đứa trẻ này lúc này cũng vậy... lúc nào cũng bảo vệ cô...
Ninh Tịch điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới buông Đường Nặc ra: "Không sao."
"Chị mau vào ngủ đi, thức đêm sẽ bị quầng mắt đấy!"
"Đây, tôi không tranh với anh đâu, phải rồi, chuyện giấy báo trúng tuyển em đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu!" Ninh Tịch an ủi cậu.
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Đường Nặc bỗng sầm xuống, cậu cười khổ nói, "Sao có thể không lo được chứ... Em mong ước bao năm nay... cố gắng bao lâu như vậy... thật ra thì... chị... em sắp buồn đến chết rồi đây này... em sợ lắm... nhỡ không vào được đại học Đế Đô thật thì sao..."
Ninh Tịch cười xoa đầu cậu, "Yên tâm đi, chị đảm bảo em nhất định có thể vào được!"