Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1552: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn



Bởi vì chuyện đột nhiên huyên náo lên, cho nên người cũng được coi là người trong cuộc Ninh Tuyết Lạc cũng nhanh chóng bị phóng viên bao

vây.

"Tuyết Lạc, Ninh Tịch thật sự là con nuôi của Ninh gia

sao?"

"Ninh tiểu thư, Ninh Tịch làm nhiều chuyện quá đáng với cô như vậy! Tại sao cô vẫn muốn bao che cho kẻ vô sỉ, vong ân phụ nghĩa như vậy?"

Đứng trước những phóng viên bất bình bủa vây lấy, Ninh Tuyết Lạc cố tỏ vẻ ẩn nhẫn tội nghiệp: "Không... không phải... chuyện không phải như các người nghĩ... tôi nghĩ trong đó có gì hiểu lầm rồi... tôi thật sự không biết tại sao chị ấy phải làm như vậy..."

Lời này nghe thì có vẻ đang giúp Ninh Tịch chối bỏ trách nhiệm, nhưng trên thực tê lại chẳng khác nào khẳng định lời các phóng viên nói.

Quả nhiên Ninh Tuyết Lạc vừa dứt lời thì toàn trường lại xôn xao lên.

Ninh Tuyết Lạc không phủ nhận!

Ninh Tịch thật sự là con nuôi của Ninh gia!

Ninh Tịch thật sự đã làm những chuyện xấu xa kia!

Trời ạ! cứ tưởng là một nữ thần chăm chĩ cần mẫn, không ngờ lại là một tên tiểu nhân hèn mọn.

Mà, Ninh Tuyết Lạc lại hiền lành nhẫn nhục chịu đựng tới mức này.

Hiện trường đang phấn chấn thì đột nhiên có một mùi hôi thối truyền tới, mọi người không nhịn được mà rốt rít bịt mũi lại.

Dường như có một người rất khỏe, thô lỗ đẩy đám phóng viên kia ra, không biết người đó mang theo cái gì mà thổi đến mức chẳng cần phải đẩy, đám phóng viên cũng vội vàng luống cuống nhường đường, để người đó đi thẳng tới...

"Mợ nó! Cái gì thế? Thối quá!"

"Đừng đẩy đừng đẩy! Ai chơi xấu thê hả?"

"Ai đấy? Ở đâu ra đấy?"

Khi cả đám đang oán trách thì một bà lão ôm một cái thùng gỗ to màu đen xồng xộc đi tới trước mặt Ninh Tuyết Lạc.

Một giây sau, chợt nghe rào một tiếng, bà lão kia ôm thùng gỗ dùng sức hất mạnh cái thứ thối hoắc trong đó lên người Ninh Tuyết Lạc.

Toàn trường lập tức bị một mùi hôi thối xông thẳng vào mũi, mọi người bị thối đến mức suýt nữa thì lăn đùng ra ngất.

"A a a a a!" Ninh Tuyết Lạc sững người một giây sau đó liền thét chói tai.

Những người khác sau khi tỉnh táo lại thì cũng sợ đến ngây người, chẳng biết một bà lão lão từ đâu chạy tới tạt cho Ninh Tuyết Lạc nguyên một thùng phân.

Không đợi mọi người hiểu rõ chuyện gì, bà lão kia lấy tiếng thét còn chói tai hơn cả Ninh Tuyết Lạc mà gào lên: "Ói giời ơi! Ôi làng nước ơi! Chết mất thôi! cả nhà tôi bị cô ta ép chết mất thôi!"

Này... là có tin tức lớn!

Phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người là rối rít giơ máy quay phim lên nhưng chẳng phải đi quay Ninh Tịch.

có điều, cũng chẳng trách được bọn họ, ngay cả Thường Lị cùng Tô Diễn chả dám dám chạm vào Ninh Tuyết Lạc đang thối hoắc, chỉ có mình Ninh Tuyết Lạc như kẻ điên đứng đó dậm chân giãy nảy lên: "Người đâu! Người đâu! Người đâu!"

Nhưng tiêng hét của cô ta hoàn toàn bị tiêng kêu la của bà lão kia át mất: "Các người đừng để con tiện nhân này lừa! Nó chẳng phải thiên kim đại tiểu thư gì đâu, nó chính là đứa con gái chui từ khe núi chỗ chúng tôi ra đó, là cháu gái ruột của cái bà già này. Lúc ở viện bị nhận nhầm nên nó mới được vào nhà giàu sang!”

“Nó vào đó rồi liền quên luôn cả ơn sinh thành, không chì coi như chúng tôi không tồn tại mà nó còn sợ nhà chúng tôi làm lộ ra thân phận thấp kém của nó, nên nó muốn ép cả nhà tôi phải chết!”

“Nhà tôi bị lưu manh ép đến đường cùng, cháu trai tôi đến cầu xin nó mà nó nỡ để người giúp việc coi cháu trai tôi là ăn mày mà đuổi đi!”

“Nó SỢ bị người ta phát hiện mình là dân quê nên nó chẳng có chút tình thương nào mà chèn ép em trai nó, không cho phép thằng bé được vào học ở Đại học Đế Đô..."

"Bà câm mồm! Bà câm mồm! câm mồm!!!" Ninh Tuyết Lạc sợ hãi điên cuồng xông tới.

Nhưng, Ninh Tuyết Lạc còn chưa kịp đến gần thì bà lão kia đã ngã ngồi xuống đất gào to: "ối giời ơi, giết người rồi!!! Giết người rồi!!! cứu tôi với!!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.