Ninh Tịch đứng trước cửa có chút khẩn trương mà bấm chuông.
Rất nhanh sau đó, cánh cửa được mở ra từ phía trong, Tống Lâm mặc bộ đồ ở nhà thuần sắc trắng, mái tóc đen nhánh tùy ý búi lại sau gáy, chân đi một đôi bép bông trắng muốt: "Tiểu Tịch đấy à, chị cũng đoán là em đến, mau vào đi!"
Ninh Tịch sửng sốt một chút mới phản ứng lại, cô vội vàng khom người lên tiếng chào trước rồi sau đó mới bước vào nhà: "Làm phiền tiền bối rồi!"
Lòng yêu cái đẹp thì ai cũng có, ánh mắt Ninh Tịch dường như không cách nào rời khỏi Tống Lâm.
Lúc này Tống Lâm chỉ mặc đồ ở nhà, bộ dạng rất nhàn nhã thoải mái hoàn toàn khác biệt với hình ảnh gọn gàng xinh đẹp khi đứng trước ống kính. Điều này khiến Ninh Tịch có cảm giác giữa cả rừng fan hâm mộ chỉ có một mình cô là đặc biệt, chỉ một mình cô được thấy một vẻ khác của nữ thần.
Coi như là hiện tại Ninh Tịch cũng hiểu được tâm tình của những fan hâm mộ ngoài kia rồi!
"Ngồi đi." Tống Lâm gọi Ninh Tịch vào đồng thời rót một ly trà cho cô.
Giữa phòng khách bày một cái bàn nhỏ, bên trên đặt một bình hoa bằng sứ màu trắng cùng một bộ trà cụ tinh xảo.
"Cám ơn tiền bối!" Ninh Tịch nhận lấy ly trà rồi ngồi xuống tấm đệm mềm bày bên cạnh bàn nhỏ: "Đây là trà gì mà thơm quá!"
"Trà hoa anh đào, là chị tự làm đấy!"
"Thật á?"
Tống Lâm mỉm cười nhìn cô bé đang kích động trước mặt, tâm tình cũng vui vẻ theo, lâu lắm rồi cô không vui vẻ như vậy.
Tống Lâm dấn thân vào cái giới giải trí này đã quá lâu rồi, thành tựu trong diễn xuất lại rất cao cho nên người khác đối mặt với cô rốt cuộc là thật lòng yêu thích, hay là dối trá tâng bốc, hay là ôm mục đích mà đến thì Tống Lâm liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra.
Có đôi lúc Tống Lâm thấy chán ghét chính khả năng có thể nhìn rõ lòng người của mình.
Cho nên... khi lần đầu tiên cô thấy Ninh Tịch ở lễ trao giải, thấy sự kích động và súng bái thuần túy trong đôi mắt ấy, rồi nhìn thấy niềm yêu thích thật sự của cô với việc đóng phim thì Tống Lâm giống như người lữ khách đi lâu ngày trong xa mạc thấy được dòng suối mát lành.
Tống Lâm đưa Ninh Tịch thêm chút điểm tâm tự làm rồi tự nhiên tán gẫu: "Sao em lại muốn đóng phim?"
Ninh Tịch nghe thế thì vẻ mặt hơi cứng lại một chút, tại sao cô lại muốn đóng phim...
Vấn đề này cô còn chưa bao giờ nói với Lục Đình Kiêu, cũng chưa bao giờ thổ lộ trước giới truyền thông.
Nhưng, người hiện tại đang ngồi trước mặt cô có thể nói là người đã thay đổi cả cuộc đời cô, nên Ninh Tịch cũng chẳng giấu diếm.
Ninh Tịch suy nghĩ lựa lời một chút rồi trả lời: "Thật ra thì cũng chẳng có nguyên nhân gì đặc biệt cả... chỉ là muốn để người khác thấy em, biết em tồn tại... nhưng khi đó em chẳng biết phải làm thế nào... cho đến một ngày thấy chị trên tivi, thấy chị lên bục nhận giải thưởng, hình ảnh rực rõ chói mắt như vậy, dường như tất cả mọi người đều đang nhìn chị..."
Khi còn bé đã phải chịu không chỉ một lần bị vứt bỏ nên khiến Ninh Tịch nhận thức được rằng bản thân cô quá nhỏ bé, quá yếu đuối. Trừ đứa em trai còn quan tâm đến cô ra thì dường như Ninh Tịch cô có biến mất trên cõi đời này cũng chẳng ai phát hiện.
Muốn cho mọi người biết mình tồn tại chính là phản ứng đầu tiên của bản năng muốn sống trong con người Ninh Tịch.
Mặc dù Ninh Tịch không nói rõ ràng nhưng Tống Lâm nhớ đến thân thế của Ninh Tịch nên cũng đại khái biết được nguồn gốc của suy nghĩ này.
Ninh Tịch nói xong thì cười cười: "Đường nhiên em cũng giống như bao người khác thôi, vì muốn kiếm nhiều tiền hơn, trở nên lợi hại hơn!"
Và, để sánh vai cùng người ấy nữa.
Ninh Tịch nhìn người đang ngồi trước mặt, mỗi lần chị ấy giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí độ cùng ý vị được rèn luyện qua nhiều năm. Bất kể là giới giải trí hay là giới doanh nhân thì Tống Lâm đều ở mức đỉnh cao, nhất thời Ninh Tịch cảm thấy mình còn kém rất xa...