"Được rồi." Để tránh mất khống chế, Lục Đình Kiêu buộc phải bảo cô dừng lại.
"Oh" Ninh Tịch cũng chẳng nghĩ nhiều, tiếp tục quay sang nghiên cứu khẩu súng, sau đó không dám chắc mà hỏi lại Lục Đình Kiêu: "Khẩu súng này… anh cho tôi thật à?"
Lục Đình Kiêu gật đầu: "Coi như đó là quà sinh nhật của cô."
Độ an toàn của khẩu súng này quả thực rất cao, lại cộng thêm vẻ bề ngoài bình thường, trừ phi tháo rời nó ra còn không sẽ không biết nó là loại gì.
Ninh Tịch ngắm nghía thêm một lúc lâu, đôi mắt không kìm được mà đỏ lên, muốn khóc: "Lục Đình Kiêu, cám ơn anh…Từ trước đến giờ chưa có ai đối xử tốt với tôi như vậy cả…"
Tim Lục Đình Kiêu nhói đau, đang định mở miệng an ủi thì Ninh Tịch bổ sung thêm một câu: "Cảm giác cứ y như được cha yêu chiều vậy!"
Lục Đình Kiêu: "…"
Kiểu đánh giá này…đủ cao, nhưng cũng đủ khiến anh dở khóc dở cười.
"Đã muộn thế này anh chắc đói rồi phải không, để tôi xuống làm bữa khuya cho anh nhé?"
Sau khi Ninh Tịch vui vẻ chạy xuống nhà, Lục Đình Kiêu rất thản nhiên tháo khẩu súng của cô ra.
Đúng như dự đoán, mã số của khẩu súng này đã bị xoá sạch.
Nhưng phạm vi về thân phận của đối phương cũng được thu hẹp lại.
Mười phút sau, Ninh Tịch bê một bát thức ăn nóng hôi hổi vào phòng.
"Lục Đình Kiêu, ăn sủi cảo có được không? Tôi thấy sủi cảo lần trước gói vẫn còn ở trong tủ lạnh, thế nên luộc lại cho anh rồi này!"
"Để đó đi."
"Ok!"
Nhìn dáng vẻ bận rộn của Lục Đình Kiêu, Ninh Tịch có chút băn khoăn, cho nên bê cái bát lên, "Tôi gắp cho anh ăn được không?"
Lục Đình Kiêu nhíu mày, định cự tuyệt nhưng lại không nỡ nói ra miệng.
"Để tôi gắp cho! Anh cứ bận việc của anh đi!" Ninh Tịch nhanh nhẹn gắp một miếng sủi cảo lên, cẩn thận thổi cho nguội, sau đó mới đưa đến bên miệng anh.” Lục Đình Kiêu vẫn nghiêm túc nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, mặt không đổi sắc há miệng nhận lấy sủi cảo.
Tại sao lần trước ăn lại không thấy nó ngon như thế này nhỉ?
Ninh Tịch tiếp tục công việc cho đến khi hết sạch bát sủi cảo.
"Cô nghỉ ngơi một lúc đi, tôi cũng sắp xong rồi." Lục Đình Kiêu đưa máy tính của Trương Cường cho cô, sau đó bắt đầu tập trung vào thao tác trên máy tính của mình.
"Oh, được rồi." Ninh Tịch lại ôm máy tính đến ngồi ở cái sofa trong góc phòng.
Vì quá nhàm chán vô vị, cô lục tung cả cái máy tính của Trương Cường lên, xem xem còn phát hiện ra được manh mối gì khác nữa không.
Kết quả, đúng là bị cô đào ra thật.
Cô tìm thấy trong ổ D có một thư mục được đặt tên là “Cơ mật - quan trọng”, liền mở ra xem, phát hiện ra trong đó có không ít video.
Chẳng lẽ cái gã này còn cất giấu những chứng cứ khác mà không nói với cô?
Ninh Tịch nghi ngờ mở một trong những cái vid đó lên.
Vừa mới bật lên, Ninh Tịch liền cảm thấy có cái gì đó không đúng nhưng đợi đến khi cô có phản ứng lại thì đã không kịp nữa rồi, một giây sau, những tiếng rên rỉ ừ ừ a a khiến người ta đỏ mặt tía tai đã vang lên từ loa máy tính, trong thư phòng yên tĩnh nghe cực kì rõ ràng…
Ninh Tịch: "…"
Lục Đình Kiêu: "…"
Ninh Tich thật muốn mặt đất nứt ra một cái lỗ cho mình chui vào, vì quá hoảng loạn mà mãi không thể ấn tắt được cái vid đi.
Cuối cùng, Lục Đình Kiêu không thể nhìn nổi nữa, mới đi tới tắt hộ cô.
Ninh Tịch quẳng luôn cái máy tính đi, dùng giọng điệu tố cáo nói: "Trong máy tính của hắn ta có một thư mục tên là “cơ mật - quan trọng”, tôi còn tưởng nó là chứng cứ gì gì chứ…Fuck! Tôi phải nghĩ ra sớm hơn mới đúng!"
Máy tính của đám đàn ông, có thư mục nào đáng nghi thì chắc chắn là để chứa mấy cái thứ đó!
Lục Đình Kiêu bóp trán, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Đã xong rồi đó, cô sang xem đi."
Nói với cô rằng một đêm mới có thể làm xong là vì muốn cô có thể ở bên cạnh mình lâu hơn một chút…
Nhưng xem ra, nếu cứ để cô tiếp tục giày vò mình như thế này, anh không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa…