Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1738: Không muốn ba đi



Lục Đình Kiêu tự mình đưa mọi người tới tận viện Điều dưỡng Quân y Kinh Giao.

Bệnh viện ở đây chỉ có những lãnh đạo cấp cao của quốc gia hoặc người thân mới có thể vào, những thiết bị chữa trị ở đây đều là tân tiến nhất, quan trọng nhất là xung quanh có bộ đội tinh nhuệ đóng quân nên tuyệt đối an toàn và bí mật.

Lục Đình Kiêu cúi xuống hôn lên trán Ninh Tịch, anh nhìn cô một hồi lâu rồi mới đứng dậy nói với con trai: "Tiểu Bảo, con ở đây với mẹ, nhớ nghe lời chú Trang và ông Trang biết chưa?"

Tiểu Bảo đứng đó, cúi đầu, không nói không rằng.

"Ba đi đây."

Tiểu Bảo vẫn đứng bất động, không có phản ứng gì đáp lại.

Lục Đình Kiêu khẽ thở dài, bàn tay to lớn của anh vỗ nhẹ lên đầu cậu bé sau đó quay người rời đi, chưa đi được mấy bước, một bên chân bỗng mềm nhũn.

Lục Đình Kiêu cúi xuống liền thấy con trai đang ôm chặt lấy chân anh, cậu nhóc ngẩng cái đầu bé nhỏ lên nhìn anh, trên gương mặt nhỏ nhắn đã ngập đầy nước mắt...

Phải, nhóc ghét ba, từ trước đến nay đều ghét nhưng... nhóc không muốn ba đi...

Thấy con trai khóc trái tim Lục Đình Kiêu như bị hàng ngàn con côn trùng gặp nhấm, đau nhói từng cơn, anh vội ngồi xuống bế cậu con trai nhỏ của mình lên, học theo bộ dạng Ninh Tịch thường ngày vẫn hay dỗ con, bàn tay vụng về vỗ nhè nhẹ: "Đừng khóc, con sao thế?"

Trang Tông Nhân đứng trước cửa thấy vậy, hai vành mắt liền cay xè, ông vội đi tới vỗ về: "Tiểu Bảo đừng khóc, con đừng khóc! Đâu phải ba con đi rồi không quay lại nữa, ba con có thể tới thăm con và mẹ con bất cứ lúc nào! Ông hứa đấy!"

Haiz, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, vừa trải qua đả kích lớn như vậy, mẹ nó vì cứu nó mà có thể không tỉnh lại nữa, giờ ba cũng muốn rời đi, đã thế bỗng dưng còn phải sống trong một môi trường lạ hoắc nữa, sao có thể không hoảng sợ được!

Thấy bé con khóc đến mức không nói nổi, Trang Tông Nhân đau lòng nhưng lại không biết làm sao cho tốt, thế là ông buột miệng nói: "Haiz, chuyện đó... Đình Kiêu à, hay là tối nay cậu cứ ở lại đây một đêm trước đi, căn phòng này rất lớn, đủ để các cậu ở lại, cậu ở đây với Tiểu Bảo, chờ Tiểu Bảo thích ứng được với hoàn cảnh rồi tính tiếp, đừng đi vội! Có gì quan trọng hơn con mình đâu chứ? Nghe chưa đấy?"

Lục Đình Kiêu còn đang luống cuống tay chân dỗ Tiểu Bảo, nghe thấy vậy liền theo gật đầu theo phản xạ: "Vâng ạ."

Đem đứa trẻ tới đây đã là quá lắm rồi, giờ còn cho phép Lục Đình Kiêu tùy tiện ra vào, thậm chí còn giữ luôn cậu ta lại sao?

Trang Liêu Nguyên đứng trước cửa hoàn toàn không chen lời vào được, ông còn chưa kịp ngăn lại thì đã phải trơ mắt ra nhìn sự việc phát triển tới mức này, lúc này ông chỉ biết đen mặt bất đắc dĩ thở dài.

...

Sáng sớm ngày hôm sau Lục Đình Kiêu mới rời khỏi đó.

Lúc về Bạch Kim Đế Cung, trong phòng khách đã có năm người mặc vest đen ngồi đợi sẵn, Đường Lãng thì không giống với năm người kia, bộ đồ anh ta mặc y như cái bảng pha màu đủ loại sắc màu, tóc xoăn rối tung, bất cần đời gác chân trên sofa, trông có vẻ hơi uể oải.

Trước bàn làm việc, người đàn ông lạnh mặt nói: "Cuộc hành động lần này Đường Lãng sẽ làm tổng chỉ huy, có ai có dị nghị gì không?"

Cả năm người đều hô "vâng".

Đường Lãng giơ tay, khóe miệng giật giật: "Tôi? Tổng chỉ huy?"

Lục Đình Kiêu liếc mắt nhìn anh: "Có vấn đề gì à?"

"Không... không có vấn đề gì hết! Boss thật biết dùng người!" Đường Lãng lập tức quét sạch vẻ mặt chán chường trên mặt, trong ánh mắt lướt qua một tia ý lạnh: "Tôi tuyệt đối sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.