Trong đôi mắt sáng ngời của cô gái tràn đầy hình ảnh phản chiếu của anh: "Mà bây giờ, em còn có thứ quan trọng hơn cả giấc mơ."
Trái tim anh như thể có thứ gì đó nặng nề va phải, đập thình thịch: "Em chắc chứ?"
Cô cười khẽ: "Thành công rút lui, bây giờ em chỉ muốn được ở bên anh và Tiểu Bảo."
Nếu như đổi thành cô trong quá khứ, rút lui trên đỉnh vinh quang dù thế nào cô cũng không cam lòng, nhưng mà sau khi lượn một vòng ở Quỷ Môn Quan, cô mới rõ rằng trong sinh mệnh của cô cái gì mới là quan trọng.
Anh cúi người khẽ hôn lên trán cô: "Dù em có quyết định thế nào đi chăng nữa, anh và Tiểu Bảo vẫn luôn ủng hộ em."
Với tình hình sức khỏe của Ninh Tịch bây giờ điều cần thiết nhất là phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt, muốn sức khỏe khôi phục lại như trước đây không phải là chuyện có thể hoàn thành trong một sớm một chiều.
Điều anh lo lắng nhất chính là sau khi Ninh Tịch tỉnh lại biết hết tất cả mọi chuyện rồi không chịu đựng được chuyện đang từ tâm điểm của sự chú ý lại bị mọi người quên lãng, sự chênh lệch này quá lớn.
Nhưng anh lại không ngờ rằng, cô gái của anh lại một lần nữa khiến anh kinh ngạc.
"À, đúng rồi, Tiểu Bảo chắc cũng sắp tan học rồi đúng không? Chúng ta đi đón Tiểu Bảo đi?" Ninh Tịch nhìn đồng hồ kích động lên tiếng.
Lục Đình Kiêu gật đầu: "Ừm, chúng ta đi đón Tiểu Bảo."
"Đợi một chút, em đi thay quần áo đã, bên này có đồ em để em thay không?" Trước đấy vội đi gặp Lục Đình Kiêu quá nên cô không thay đồ chỉ tùy tiện khoác thêm một cái áo ngoài.
"Có, đợi anh một lát."
…
Một lúc sau, Ninh Tịch mặc một bộ váy liền hoa bằng vải cotton, mái tóc đen dài để xõa sau lưng.
"Em thế này có được không?"
"Đẹp lắm."
"Đầu tóc thì sao?"
"Rất đẹp!"
Sau khi lên xe rồi.
Ninh Tịch vẫn không ngừng xem lại bản thân mình: "Lục Đình Kiêu, anh nói xem Tiểu Bảo bảo có trách em không? Có trách em để nó đợi lâu thế không…"
Chắc do quá nôn nao, lo lắng, trên đường Ninh Tịch đều rất căng thẳng.
"Yên tâm đi, sẽ không đâu." Lục Đình Kiêu an ủi cô.
"Một năm này... Tiểu Bảo vẫn tốt chứ?" Ninh Tịch do dự hỏi.
"Rất ngoan, thằng bé rất nhớ em."
Dù sao đã qua một khoảng thời gian dài như thế, trong lòng Ninh Tịch tràn đầy bất an.
Tiểu Bảo sẽ không quên mất cô chứ…
Thằng bé sẽ không xa lạ với cô chứ…
Tiểu Bảo có cao lên không …
Tiểu Bảo có thích những cô khác hơn không…
…
Cả quãng đường nghĩ linh tinh, chiếc xe cuối cùng cũng đến trước cổng trường.
Đây đã không phải là trường mẫu giáo trước kia nữa mà là một trường tiểu học, Tiểu Bảo năm nay đã vào lớp một.
Bây giờ còn cách thời điểm tan học khoảng mười mấy phút, xe của Lục Đình Kiêu yên lặng đỗ ở đó.
Thời gian từng giây từng phút một chậm chạm trôi qua…
"Reng…"
Cuối cùng tiếng chuông báo hiệu tan học cũng vang lên, từng tiếng từng tiếng một vang vọng lên không trung của ngôi trường…
Trước cửa trường học yên tĩnh bỗng chốc vang lên tiếng người huyên náo, những đứa trẻ liên tiếp chạy như bay ra khỏi cổng trường…
Ninh Tịch nhìn trong đám đông học sinh và phụ huynh, mong ngóng trông đợi…
Đợi mười mấy phút rồi, mãi đến khi trước cổng trường dần dần thưa bóng người rồi mà vẫn không thấy Tiểu Bảo đâu.
Ninh Tịch không khỏi sốt ruột: "Sao Tiểu Bảo mãi không thấy ra vậy."
Lại đợi thêm một lúc nữa, mãi đến khi cổng trường gần như không còn ai nữa, cuối cùng Ninh Tịch cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Cậu nhóc lưng đeo cặp sách, trên gương mặt nhỏ nhắn vẫn không có biểu cảm gì như trước kia, trong tay cậu bé cầm một cầm một cái hộp vuông vức.
Dường như trong khoảnh khắc nhìn thấy Tiểu Bảo ấy nước mắt Ninh Tịch liền trào lên: "Tiểu Bảo cao lên rồi…"