Ninh Tịch sau khi xong việc thì trở về nhà, thoải mái ngả người vào sofa, Lục Đình Kiêu thành thục xoa bóp hai chân cho cô: "Mệt không?"
Ninh Tịch thích thú như chú mèo con được gãi cổ, cô híp mắt lại, xua xua tay nói: "Không mệt, hôm nay em lấy được một hợp đồng đại diện, em chẳng phải làm gì cả, ngay đến miệng cũng chẳng cần động, xong việc là về luôn!"
Lục Đình Kiêu khẽ cười: "Vợ anh lợi hại thật."
"Hề hề, tất nhiên là thế rồi, cũng không nhìn xem em là vợ ai cơ chứ!" Ai đó khen mình cũng không quên khen cả một nửa của mình nữa.
Lục Đình Kiêu yêu chết cái vẻ sinh động này của cô, anh cúi xuống hôn lên trán cô, sau đó liền bưng bát canh đã bớt nóng trên bàn lên.
"Không phải lúc nãy đã ăn rồi à? Giờ lại là gì nữa thế?" NInh Tịch nhíu mày.
"Mẹ hầm cho em đấy."
"Ôi, anh yêu à, chúng mình có thể thương lượng chút được không? Anh đừng để mẹ hầm canh cho em nữa, anh xem cái bụng nhỏ nhắn này của em sắp được nuôi lồi ra rồi đây này..." Ninh Tịch vuốt vuốt cái bụng bằng phẳng của mình.
Lục Đình Kiêu dịu dàng dỗ dành: "Chỉ để lại cho em một bát nhỏ thôi, còn đâu anh đưa hết cho Cảnh Lễ rồi."
Ninh Tịch bật cười: "Phụt... đúng là anh ruột mà..."
Lúc này con cá chép nào đó đang no đến phát ói lên: Tôi nhất định là em trai giả!!!
Lục Đình Kiêu thỏa mãn đút từng thìa cho bà xã: "Có cần anh tìm Giang Mục Dã giúp em không?"
Con mắt hồ ly của Ninh Tịch khẽ chuyển động: "Không cần đâu, tới lúc đó Lông Vàng sẽ tự mình xuất hiện thôi."
Ăn canh xong, Ninh Tịch trở mình bật xuống khỏi sofa nhảy tưng tưng nói: "Không nói chuyện với anh nữa, em phải đi luyện công đây!"
Lục Đình Kiêu cau mày: "Không phải đã nói không được vì chuyện comeback mà để bản thân quá mệt mỏi sao?"
Ninh Tịch chớp chớp mắt nói: "Ai nói em tập là vì muốn comeback, em làm đều vì anh hết đấy!"
"Vì anh?" Lục Đình Kiêu thấy khó hiểu.
"Phải, vì muốn "đè" được anh đấy! Ai bảo anh nói thể lực em kém cơ!" Ninh Tịch nói rồi chạy mất dạng, rõ ràng cô vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện đêm đó.
Lục Đình Kiêu: "..."
Thật ra không cần cô phải "đè" anh ra đâu, anh có thể... phối hợp mà...
...
Hai ngày này, sau khi lấy được hợp đồng đại diện cho một thương hiệu lớn, Ninh Tịch liền im hơi lặng tiếng luôn.
Tuy Lưu Hiểu Nhu vô cùng kinh ngạc vì sự xuất hiện của Ninh Tịch ngày hôm đó, nhưng vì không rõ tình hình thế nào nên cô ta không hề nhắc tới chuyện này với bất cứ ai cả, huống hồ có nói ra cũng chẳng có lợi gì đối với cô ta. Chỉ là, cô ta vẫn còn thấp thỏm lo sợ, hi vọng chuyện không như cô ta tưởng tượng mà chỉ là hiểu lầm gì đó.
Sau khi đánh mất hợp đồng đại diện của YLD, cô ta luôn ra sức lấy lòng Trình Nghị Tân, mong hắn ta có thể kiếm cho cô ta hợp đồng đại diện và tài nguyên khác, để cô ta nhanh chóng có chỗ đứng tại Tinh Huy.
Kết quả, sau khi Trình Khải Tân trục lợi được từ cô ta xong cuối cùng cũng đồng ý sẽ giật dây giúp, nhưng buổi tối hôm đó hắn ta lại đưa cô ta tới hầu một lão già đã gần 60 uống rượu...
Trình Khải Tân có ý gì, chuyện này ngay cả đứa ngu si cũng biết!
Còn tên già kia chẳng qua cũng chỉ là quán lí cấp cao của một công ty hạng hai mà thôi.
Bỗng, cô ta nhớ tới có lần Từ Thao uống say từng nói, dù anh ta có phải bán "hoa cúc" của mình cũng tuyệt đối không để những bông cải trắng thơm ngon dưới tay mình cho cái loại heo này gặm...
"Sau này cô sẽ có rất nhiều cơ hội để biết thứ mà cô đã mất đi khi phản bội lại công ty là gì..."
Cô ta không ngờ lời hôm ấy của Ninh Tịch lại ứng nghiệm nhanh như vậy…