Gần đây để tạo không gian hai người cho bọn họ thì cả Lục gia đều được tổng động viên, ngay cả Tiểu Bảo cũng dứt khoát rời khỏi vòng tay của mẹ yêu để đến Lục trạch chơi với ông bà nội, vậy nên Lục Cảnh Lễ cũng không tiện chạy tới ăn ké...
Nỗi khổ của chó độc thân thì người bình thường sao có thể thấu hiểu...
...
"Anh yêu, lúc anh nấu cơm nhìn đẹp trai quá đi!" Nhịn bộ dạng tập trung làm bếp của Lục Đình Kiêu khiến Ninh Tịch không nhịn được mà khen một câu.
Nghe vậy thì Lục Đình Kiêu hơi nhướng mày: "Chỉ lúc nấu cơm mới đẹp trai?"
Khóe môi Lục Đình Kiêu khẽ nâng lên rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên má cô: "Ám mùi khói dầu đó, em ra ngoài trước đi, đợi anh nửa tiếng thôi."
Ninh Tịch vốn định cùng làm với Lục Đình Kiêu, nhưng cô lo nhỡ đâu cơm còn chưa được ăn đã đem anh nuốt luôn cho nên đành ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng bếp.
...
Sau khi ăn cơm xong, Lục Cảnh Lễ định té nhưng nhìn sắc trời đã quá muộn nên Lục Đình Kiêu giữ em trai mình ở lại.
"Anh Hai, chị dâu, em ở đây không quấy rầy "chuyện tốt" của hai người chứ..." Lục Cảnh Lễ cười hí hí.
"Thế thì em đi về đi." Lục Đình Kiêu hời hợt nói.
"Ớ... em uống tí rượu... nên hơi say mất rồi, em đi ngủ đây... không làm phiền hai người nữa!" Lục Cảnh Lễ vội vàng lủi vào phòng ngủ, không cho anh trai có cơ hội đuổi mình đi.
Ngay tại lúc ấy, chẳng biết ở một cái xó xỉnh nào đó vang lên một tiếng gầm trầm đục, khiến lòng người kinh hãi. Nghe thấy âm thanh đó Lục Đình Kiêu hơi ngây người một chút rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Thú hoang à?" Ninh Tịch có chút nghi ngờ.
Lục Đình Kiêu hơi nhíu mày: "Hổ."
"Hổ?" Ninh Tịch có chút khó tin.
Thị trấn Lộc tuy có chút dân dã, thôn quê nhưng làm gì có chuyện hổ đi qua đi lại chứ?
"Tiếng gầm như này... đây không phải hổ trong vườn thú." Lục Đình Kiêu nói, tiếng gầm vừa rồi rất mạnh mẽ vững vàng, từ phân tích độ vang thì chắc tiếng gầm này cách đây mười cây số.
"Má!!!"
Lục Cảnh Lễ mặc quần đùi hoa lảo đà lảo đảo phi ra từ phòng ngủ, trên mặt vẫn mờ mịt không hiểu chuyện gì xảy ra: "Cái gì thế, hai người vừa mới xem thế giới động vật đấy à?"
"Cũng có thể là bị xổng ra từ vườn thú!" Ninh Tịch nói một câu.
"Hả???" Lục Cảnh Lễ kinh hoàng: "Chị dâu, chị nói đùa sao, chỗ quanh đây của chúng ta chim còn không thèm ỉa nói gì đến vườn thú! Trong trấn cũng có vườn thú đâu? Gần đây cũng không có dã thú! Quanh đây chỉ toàn nai với thỏ thôi!"
"Dã thú trốn khỏi vườn thú chẳng lẽ chỉ biết loanh quanh ở gần vườn thú hả?" Ninh Tịch hỏi ngược lại.
"Cái này..."
Lục Cảnh Lễ á khẩu không trả lời được.
"Anh hai... chị dâu, em về đây, hôm nay có việc... thế, em đi trước nhé..." Lục Cảnh Lễ vội nói.
Lúc còn bé Lục Cảnh Lễ từng đến chơi ở nhà một người họ hàng, bị con hổ nhà đó nuôi rượt chạy mấy con phố cho nên có chút bóng ma với mấy thứ liên quan đến hổ.
"Không sợ đang đi liền đụng phải nó thì cứ đi đi." Lục Đình Kiêu nói rồi dắt Ninh Tịch về phòng.
"Anh... anh đứng có mà dọa em..." Lục Cảnh Lễ nhìn màn đêm đen như mực ngoài cửa sổ, vừa nhìn đã biết độ an toàn cực thấp rồi.
"Hổ thì sao chứ, ông đây mà gặp sẽ ăn thịt nó luôn!" Lục Cảnh Lễ lẩm bà lầm bẩm một hồi, cuối cùng vẫn quay lại phòng ngủ.
...
Một góc thị trấn Lộc.
Một con hổ trắng to gấp đôi những con hổ bình thường khác đang tiến bước về phía trước. Nếu có ai nhìn thấy cảnh này chỉ sợ sẽ lăn đùng ra ngất mất.
Trên lưng con hổ đó có cõng một người thanh niên, xem tình trạng thì hình như người này đã rơi dần vào trạng thái nửa hôn mê rồi.
Tầm nửa tiếng sau, con hổ trắng cõng người kia đi tới căn nhà hoa của Ninh Tịch.
"GRAO!!!!!"
Một tiếng gầm khiến người khác rung động không thôi vang lên trong màn đêm.