Đây là lần đầu tiên Ninh Tịch thấy Hàn Kiêu bị thương, việc Hàn Kiêu bị thương tới hôn mê thế này là điều Ninh Tịch chưa bao giờ nghĩ tới. Cô cứ ngỡ Hàn Kiêu bị thương rất nặng, nhưng giờ thấy anh ta còn nói được như vậy thì mới thở ra một hơi.
"Nhưng Đại thần này, ngực của anh còn đang chảy máu kìa..." Lục Cảnh Lễ chỉ chỉ ngực của Hàn Kiêu rồi nói.
Ninh Tịch nhìn kĩ xem thì hết hồn, đây là vết thương do vũ khí lạnh gây ra, nhìn hình dáng vết thương thì chắc là do dao găm đâm vào, chỉ cần lệch một chút thì trái tim của Hàn Kiêu chắc chắn sẽ bị đâm thủng...
Vết thương nặng như vậy mà ở trên cơ thể người bình thường chỉ sợ rằng không nhanh đưa tới bệnh viện thì đã thăng rồi. Nhưng Hàn Kiêu này thì vẫn có thể ung dung mở miệng nói chuyện.
"Không bị thương đến chỗ hiểm, chỉ mất ít dinh dưỡng thôi." Hàn Kiêu chả thèm để ý nói.
"Ra chuyện thế này này còn giả vờ ngầu làm cái gì, anh không có vấn đề gì thì tại sao lại hôn mê trên lưng hổ?" Ninh Tịch nhíu chặt chân mày.
Lục Cảnh Lễ cũng định hỏi Hàn Kiêu chuyện con hổ, nhưng còn chưa kịp nói gì thì một ông lão mặc âu phục đã gõ cửa bước vào.
Ông lão này chính là bác sĩ tư nhân mà Lục Đình Kiêu gọi tới. Vừa bước chân vào thì ông đã trông thấy Hàn Kiêu, ông chẳng kịp nói gì mà vội vàng chạy tới kiểm tra tình huống bệnh nhân.
"Ngài Lục, bệnh nhân mà ngài nói chính là người này?"
"Ừ."
"Mất máu quá nhiều, viết thương quá sâu, vị trí quá gần tim..." Ông lão kiểm tra cho Hàn Kiêu xong thì kinh hãi không thôi.
Chưa nói cái khác, nhưng nếu là người bình thường mà chịu một vết thương do vũ khí sắc bén như vậy gây ra đã đau đến kêu cha gọi mẹ rồi, chưa kể lượng máu bị mất quá nhiều, nếu không nhanh chóng chữa trị thì không trụ được bao lâu đã đi gặp Diêm Vương rồi. Nhưng người trẻ tuổi này vẫn rất bình thản, dường như anh ta không hề để ý đến vết thương của mình chút nào, ngay cả chân mày cũng không nhíu lại. Nếu có cơ hội thật muốn làm thí nghiệm xem sức chịu đựng của người này đạt đến mức độ nào.
"Tình huống thế nào?" Lục Đình Kiêu hỏi.
"Kì lạ... nhìn thì có vẻ vấn đề của người này không lớn, nhưng vết thương thế này..." Sắc mặt bác sĩ có chút nghi ngờ.
"Chàng trai, cậu phải đến bệnh viện thôi! Vết thương này quá nặng rồi tôi không thể xử lý được..." Bác sĩ nhắc nhở.
"Không cần."" Hàn Kiêu dửng dưng, anh vốn chính là bác sĩ giỏi nhất rồi, tình huống cơ thể mình thế nào đương nhiên chính anh là người rõ nhất.
"Ngài Lục, ngài xem..." Vị bác sĩ nhìn Lục Đình Kiêu, hình như người này là bạn của Lục Đình Kiêu, nhỡ đâu có gì bắt trắc thì ông gánh không nổi.
"Anh ấy bảo ông khử trùng rồi khâu lại thì ông cứ làm theo là được." Ninh Tịch vội vàng nói. Bất kể thế nào đi chăng nữa thì bản năng của cô vẫn mách bảo cô tin tưởng Hàn Kiêu.
"Cứ làm thế đi." Lục Đình Kiêu nới.
"Vậy... được rồi..." Hết cách, vị bác sĩ kia chỉ có thể làm theo lời Hàn Kiêu, đầu tiên khử trùng làm sạch rồi sau đó khâu lại.
Cẩn thận khâu vết thương lại xong, vị bác sĩ đứng lên mượn phòng vệ sinh rửa tay rồi dặn dò thêm mấy câu nữa mới rời đi.
...
"Hàn Kiêu, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Sao anh lại bị thương thành như này?"
Lục Đình Kiêu đã đưa cho Hàn Kiêu một bộ đồ, sau khi Hàn Kiêu thay quần áo xong thì Ninh Tịch lập tức xán lại gần hỏi.
"Bị người ta đánh." Hàn Kiêu tỏ vẻ sao cũng được.
"Bị người ta đánh? Ai có thể đem anh đánh thành như vậy?" Ninh Tịch kinh ngạc.
Cái tên trước mắt này biến thái cỡ nào Ninh Tịch đương nhiên cực kỳ rõ ràng, là quái vật tránh được cả đạn mà cũng có người đập tên này thành như vậy sao?
"Suýt nữa thì bị đánh chết rồi, may mà tôi đủ cảnh giác đấy, nếu không bị dao găm của tên đó găm thẳng vào tim rồi..." Tuy đang nói một chuyện rất nguy hiểm nhưng thái độ của Hàn Kiêu vẫn tỏ vẻ "Có giỏi thì tới đây đâm tao thêm mấy phát nữa nè"... quả thật rất thiếu đánh.
"Ợ, đây thật sự là loài người sao?" Lục Cảnh Lễ giật giật khóe miệng.
Bị người ta xuýt nữa thì xiên thẳng vào tim mà chỉ cần khâu lại... Ấy thế mà bây giờ nhìn bộ dạng anh ta lại giống như một người bình thường chẳng có bất cứ vấn đề gì hết. Đúng y như những gì chị dâu nói, đây là một tên siêu cấp biến thái.