Và ánh mắt của Lục Cảnh Lễ nhìn Ninh Tịch đã không khác gì nhìn một tên biến thái... Đáng sợ thế mà còn nói là đáng yêu, lại còn đi vuốt ve nó nữa!!!
"Hàn Kiêu, tôi quyết định rồi." Bỗng nhiên, Ninh Tịch nhìn Hàn Kiêu đang ngồi một bên gặm đào hô lên.
Hàn Kiêu không hiểu ra làm sao nhìn Ninh Tịch: "Cái gì."
"Tôi quyết định thu nhận con hổ Bangladesh này của anh, không cần cám ơn tôi đâu." Ninh Tịch ôm lấy hổ trắng không buông.
"Thu nhận hổ của tôi?" Hàn Kiêu ngẩn ra một chút, vẫn không hiểu Ninh Tịch đang nói gì.
"Cô đang nằm mơ sao?" Chờ Hàn Kiêu phản ứng lại thì liền bĩu môi, cướp hổ của mình còn bảo mình không phải cám ơn, thổ phỉ à?
"Hàn Kiêu ộp pa à!" Ninh Tịch gọi bằng cái giọng nhũn nhẽo.
"Không có cửa đâu." Hàn Kiêu cực kì dứt khoát cự tuyệt.
"Ông nội à!"
"Không được."
"Một trăm phần KFC cao cấp!"
"Không được."
"Tôi đưa anh một cửa hàng KFC..." Ninh Tịch quyết định ra ác chiêu.
"Mười nghìn cửa hàng cũng không có cửa đâu."
Lần này thì Hàn Kiêu cũng đã chống lại được sự cám dỗ của KFC mà không buông vũ khí đầu hàng. Đối với một tên chuyên ăn hàng mà nói thì đây đúng là quyết định không dễ dàng!
...
Một đêm này, trái ngược với Ninh Tịch đang quấn lấy hổ trắng đáng yêu thì cá chép nhỏ của chúng ta đang trợn mắt nhìn trần nhà mà không cách nào ngủ nổi. Nhỡ đâu đang ngủ lại táng thân dưới miệng hổ thì phải tìm ai đòi công bằng đây.
...
Liên tiếp mấy ngày liền, Hàn Kiêu ăn ngủ tại nhà hoa, Lục Đình Kiêu cũng sắp xếp xong xuôi mọi chuyện để Hàn Kiêu có thể an tâm dưỡng thương.
Còn Ninh Tịch, vì muốn ở chung với chú hổ trắng thêm mấy ngày mà chỉ hận không thể khiến Hàn Kiêu đăng kí hộ khẩu ở đây luôn.
Sau một tuần, vết thương của Hàn Kiêu đã hoàn toàn khôi phục, đồng thời cũng cưỡng ép kéo hổ trắng rời đi. Mà trước khi rời đi anh ta còn lấy lí do cần thức ăn cho hổ trắng mà đem toàn bộ đồ ăn vặt cùng thức ăn của nhà hoa khoắng sạch.
Chờ lúc Hàn Kiêu mang hổ đi rồi Ninh Tịch mới chợt nhận ra.
Má, chưa từng nghe hổ biết ăn vặt bao giờ! Cái tên ăn hàng này đúng là không có tiết tháo!
...
Mấy ngày sau.
Giles gọi điện cho Ninh Tịch hẹn cô gặp nhau ở câu lạc bộ tư nhân lần trước.
Lúc đến nơi thì đã là buổi trưa.
Trong phòng, Giles thấy Ninh Tịch bước vào thì lịch sự kéo ghế cho cô.
Ninh Tịch cảm kích nói: "Cám ơn ngài Giles."
"Ninh Tịch đừng khách khí như vậy, nếu có thể... tôi nói là... nếu có thể... thì cô... có thể gọi tôi là "ông" sao?" Giles nhìn chằm chằm Ninh Tịch, vẻ mặt không giấu nổi sự mong đợi cùng khẩn trương.
Nghe vậy thì Ninh Tịch sửng sốt một chút, ông lão hiền hòa này đồng thời cũng là thần tượng của mình lại bảo mình gọi là ông ấy là "ông"... Điều này kiểu gì thì kiểu cũng không thể từ chối.
"Ông ạ." Ninh Tịch nghe lời gọi một tiếng.
"Cám ơn..." Đôi mắt đục ngầu của Giles ánh lên một tia sáng khó có thể hình dung bằng lời.
"Không biết hôm nay ông gọi con tới có chuyện gì không?" Ninh Tịch hỏi.
"À, có chút chuyện liên quan tới diễn viên đóng vai sát thủ nam - Carl." Giles nói về chuyện chính.
"Sát thủ nam..."
Theo trí nhớ của Ninh Tịch thì trong Sát Thủ đúng là có một vai nam phụ tên là Carl cũng khá là quan trọng, là một sát thủ chuyên giả gái làm nhiệm vụ. Nhân vật này có quan hệ khá tốt với nữ chính, hai người họ cũng thường xuyên phối hợp với nhau đi làm nhiệm vụ.
"Theo kịch bản mới thì nhân vật này là một sát thủ thần bí phương Đông gốc Hoa, võ công khá là cao cường chỉ dưới nữ chính thôi! Mà nhân vật thế này thì tìm một diễn viên người Hoa là thích hợp nhất." Giles giải thích.
Những tình tiết được sửa đổi trong Sát Thủ cũng không được tính là quá nhiều, nhưng đoạn tình tiết được sửa lại thì khá là hợp lí.