Lục Đình Kiêu nghe vậy, vẻ mặt liền hiện lên vẻ nghi hoặc.
Tính cách của Hàn Kiêu này nhìn có vẻ như thể là một kẻ không am hiểu chuyện đời, nhưng anh lại có cảm giác rằng người này không hề đơn giản như những gì anh ta thể hiện. Mỗi một việc mà anh ta làm, nhìn trông có vẻ kì quái hoang đường nhưng thực ra đều có ẩn ý riêng của anh ta. Tuy rằng đoán không ra ý đồ của đối phương, nhưng mà có thể xác định được đối phương không phải là địch.
Một bên khác, Ninh Tịch và Tiểu Bảo đang vui sướng chơi với hổ trắng, hai người đút từng miếng một cho nó ăn.
Sau khi đã ăn uống no say, hổ trắng nằm ườn ra mặt đất, ưỡn cái bụng ra để Tiểu Bảo mặc sức cọ tới cọ lui trên đó.
Ninh Tịch thấy vậy thì thấy moe chết đi được ý.
"Lại đây ăn cơm nào." Lục Đình Kiêu bất đắc dĩ nhìn một lớn một nhỏ đang nằm bò trên mặt đất chơi đến vui sướng.
Có thể cân nhắc đến việc cho hai người này nuôi thú cưng được rồi nhỉ?
"Dạ! Đến đây ạ!"
Ninh Tịch thế mới lưu luyến không rời, thôi không nhìn con hổ trắng đó nữa mà đi ăn cơm. Nhưng đúng lúc này, chú hổ trắng lại bật người dậy ngay lập tức, đôi mắt của nó sáng quắc nhìn chằm chằm về phía cửa, hơn nữa trong họng cũng phát ra những tiếng gầm gừ như thể đang cảnh cáo.
"Pằng!!!"
Một âm thanh đanh gọn vang lên, cửa nhà lập tức bị phá tan.
Hai người đàn ông che mặt mặc một bộ đồ đen bó sát người chớp mắt đã lao vào trong.
"Đi theo chúng tôi…"
Trong đó, có một người còn chưa nói hết câu thì đột nhiên liếc thấy con hổ trắng Bangladesh to vĩ đại đứng chình ình bên cạnh Ninh Tịch.
Với sự chuyên nghiệp và kiến thức của gã ta cũng đủ để biết sinh vật trước mặt này có nghĩa là gì. Đây không phải là con hổ trắng bình thường trong sở thú đâu!
Người đàn ông đó ngây ra mất khoảng tầm ba giây.
"Xin lỗi, chúng tôi đi nhầm nhà!" Gã ta phản ứng khá nhanh, kéo nốt tên còn lại định chạy.
Nhưng mà, hổ trắng đã gầm lên một tiếng vang trời rồi như mũi tên lao ra khỏi cung, phi đến chắn ngay trước cửa.
Tiếng gầm này ngay cả đến Ninh Tịch cũng phải khẽ run rẩy, hoảng hốt cả người, phải biết rằng ngoài thiên nhiên hoang dã, một tiếng gầm của của hổ là có thể khiến trời đất rung chuyển, chứ đừng nói đến chuyện cảm nhận tiếng gầm của hổ ở khoảng cách gần thế này.
Còn về phần gã áo đen kia sau khi phải hứng chịu tiếng hổ gầm, cả người lảo đảo, tí nữa thì mềm nhũn ngã lăn ra đất. Mắt thấy con hổ không nhào lên ngay lập tức thì hai gã lập tức vội vã chạy chối chết.
Rất nhanh chóng sau đó, hai thuộc hạ của Lục Đình Kiêu thở hồng hộc chạy vào: "Boss! Ngài không sao chứ!"
Một người nhìn thấy con hổ trắng ở cửa thì sợ đến mức giật bắn: "Đây… đây là…"
"Chuyện này là sao?" Lục Đình Kiêu trầm giọng hỏi.
"Có kẻ đột nhập... nhưng đối phương rõ ràng là lính đánh thuê chuyên nghiệp, lúc chúng tôi phát hiện ra thì bọn họ đã lẻn được vào đến đây rồi ạ!" Vẻ mặt của anh thuộc hạ đầy tự trách.
Lục Đình Kiêu hơi cau mày, thị trấn Lộc dù sao cũng là khu dân cư, anh không thể phòng thủ đến mức quá nghiêm ngặt được. Mà kể cả có phòng thủ nghiêm ngặt hơn đi chăng nữa thì chỉ cần người của đối phương phái đến có đẳng cấp cao hơn thì nhất định sẽ có khả năng vòng phòng thủ bị đột phá.
Vòng phòng thủ xung quanh đây anh đã làm đến hết mức rồi nhưng có thể thấy rằng đẳng cấp của hai người vừa rồi ít nhất cũng hạng A.
Thế lực có thể mời được lính đánh thuê hạng A... này đã không cần phải đoán nhiều nữa.
Nhìn thấy hổ trắng đang đảo vòng quanh hai bạn thuộc hạ của Lục Đình Kiêu thì Ninh Tịch vội vàng ra dắt nó về: "Bé yêu, quay lại đây nào! Bọn họ không phải là kẻ địch!"
"Đại Bạch, đến đây nào!" Tiểu Bảo vẫy tay với con hổ trắng.
Dường như nghe hiểu lời Ninh Tịch và Tiểu Bảo nói, hổ trắng vung vẩy cái đuôi, đi về phía Tiểu Bảo đang cầm tảng thịt bò trong tay.
Ninh Tịch nhìn ra ngoài cửa, chân mày cô khẽ nhíu lại.
Khoảng thời gian này dường như không được yên ổn...
Lần trước cô cũng gặp phải một lần bị bám đuôi theo dõi cuối cùng bị Hàn Kiêu giải quyết.