"Nhưng, mãi đến sau này anh mới nghĩ thông, cho tới nay anh lúc nào cũng chỉ lo lắng cho Tuyết Lạc nhưng lại chưa từng nghĩ tới cảm nhận của em, em vì anh mới rời xa quê hương, cuối cùng anh lại vứt bỏ em lại một mình..."
Chuyển biến này... quả thật y như một quả bom ném xuống hội nghị, khiến tất cả mọi người ở đây đều phải chết sững.
Tô Diễn: "Anh biết với tình huống của mình hiện nay không có tư cách để nói với em những điều này, anh cũng tuyệt đối không hề có ý muốn sỉ nhục em, anh sẽ... quay trở lại làm người độc thân..."
Cuối cùng dưới ánh trăng lành lạnh, dung mạo khuynh thành kia lại chẳng có chút tình cảm nào thoáng lướt qua chứ đừng nói là cảm động, từ trong loa lại vang lên giọng nói lạnh nhạt bình tĩnh của cô gái:
"Tô Diễn, có những thứ giống như chiếc áo bông mùa hè, chiếc quạt mùa đông và cũng như khi một người đã mất hết ý chí mà hồi tâm chuyển ý vậy.”
Đúng lúc này có người lên tiếng: "Thế này rồi còn cái gì mà không rõ? Tô Diễn đã nói rất rõ ràng rồi còn gì, lúc đầu anh ta và Ninh Tịch yêu nhau, Ninh Tịch cũng vì anh ta nên mới đến Đế Đô. Kết quả, Tô Diễn gặp được Ninh Tuyết Lạc, Ninh Tuyết Lạc thường xuyên tỏ ra yếu đuối đáng thương trước mặt anh ta, anh ta bắt cá hai tay với Ninh Tuyết Lạc, ngủ với cô ta, phản bội lại Ninh Tịch. Ninh Tịch đau lòng thất vọng nên ra nước ngoài, mấy năm sau mới trở về bắt đầu lại từ đầu, một mình lăn lộn trong giới giải trí..."
"Ôi má ơi! Cái đôi cẩu nam nữ này quả thật không phải là người mà! Nhất là cái ả Ninh Tuyết Lạc kia, cướp cha mẹ của người ta thì thôi không nói, ngay đến cả bạn trai cũng cuớp luôn, dồn ép Ninh Tịch đến nỗi bị cha mẹ xa lánh, bạn bè cô lập phải bỏ đi xa xứ."
"Ninh Tịch, cô ấy không dễ gì mới chữa lành được vết thương muốn về nước làm lại từ đầu, thế mà vẫn bị cô ta chèn ép đủ kiểu. Ninh Tịch có tư chất và khả năng diễn xuất tốt như thế mà bị cô ta vùi dập không thương tiếc, suốt một năm dài chỉ có đi diễn vai phụ với vai quần chúng. Sau cùng, cô ta thậm chí còn vu cáo Ninh Tịch là cố ý gây thương tích cho cô ta để Tinh Huy cấm Ninh Tịch hoạt động, nhưng may mà có Thịnh Thế đứng ra giúp cô ấy rửa sạch tội danh. Sau khi vào Thịnh Thế, cô ấy mới dần dần tốt lên đấy chứ..."
"Mà càng quá đáng hơn là, Ninh Tịch dốc hết sức lực khó khăn lắm mới có được địa vị của ngày hôm nay, thậm chí còn phải trải qua sống chết mới có thể khôi phục lại vinh quang... Nhưng ả Ninh Tuyết Lạc này giỏi lắm, dựa vào gia thế của Ninh Tịch, cướp lấy người đàn ông của cô ấy, từ gà rừng hóa thành phượng hoàng, từ kẻ thứ ba biến thành quý phu nhân nhà giàu!"
"Cô ta có hết tất cả mọi thứ mà còn không chịu buông tha cho Ninh Tịch, giả vờ giả vịt trước mặt Hàn Tử Huyên, đổi trắng thay đen, nói cái gì mà Ninh Tịch không chịu buông tha cho Tô Diễn, hại chúng ta suýt chút nữa thì hiểu nhầm Ninh Tịch!"