Hàn Tử Huyên không thể tin nổi đưa tay lên ôm mặt, mắt cô ta vằn lên những tia máu đỏ hồng: "Con khốn! Mày dám đánh tao! Mày là cái thá gì mà dám đánh tao!"
Doãn Ưu Ưu cười lạnh: "Ha... Hàn Tử Huyên! Câu này là tao nên nói mới phải! Mày là cái thá gì chứ! Là cái thứ ung nhọt của giới giải trí này, là thứ hàng nhái của Ninh Tịch, là kẻ thứ ba ai cũng xỉ vả... mày nghĩ giờ mày vẫn là Nhất Tỷ của Thịnh Thế chắc?"
"Cái đồ ti tiện không biết xấu hổ! Mày dựa vào cái gì mà suốt ngày đè đầu cưỡi cổ tao tác oai tác quái! Tao nói cho mày biết, tao chịu đựng đủ rồi!"
"Doãn Ưu Ưu! Mày nói lại một lần nữa xem! Mày tưởng mày là ai! Mày chẳng qua chỉ là một con chó bên chân tao mà thôi!"
Hai người ban đầu là chửi bới la hét, sau cùng thì trực tiếp túm tóc lao vào đánh nhau. Phải đến mấy người xúm lại cuối cùng mới kéo được bọn họ ra.
Những tưởng sau khi đạp đổ được Ninh Tịch rồi thì Hàn Tử Huyên và Tinh Huy sẽ không còn đối thủ nữa, ông ta cũng không còn nỗi lo về sau này nữa... nhưng, ai mà ngờ được sự việc thế nhưng lại thành ra thế này.
Ninh Tịch rửa sạch tai tiếng thì cũng thôi đi, thế nhưng... Hàn Tử Huyên lại bị tung clip nóng, gây ra scandal lớn như thế nữa.
Chính vì hai đoạn clip này mà Hàn Tử Huyên đã hoàn toàn bị hủy, bao nhiêu tài nguyên quẳng vào để xây dựng được một "trụ cột" như thế mà cứ thế nát bấy, chẳng còn chút hy vọng nào để có thể cứu vãn cả.
Giờ phút này ông ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cổ phiếu của Tinh Huy điên cuồng sụt giảm.
Khi ông ta biết tin từ phía Hàn Tử Huyên, biết rằng hai cái clip đó là do chính nghệ sĩ của công ty mình giao cho Từ Thao thì quả thật ý nghĩ giết người cũng có luôn ấy chứ.
"Doãn Ưu Ưu, cô có biết là cô làm như thế sẽ tạo thành tổn thất lớn như thế nào cho công ty hay không? Rốt cuộc trong mắt cô còn tí đạo đức nghề nghiệp gì không đây!!!" Vương Hạo Quân trút hết toàn bộ cơn giận lên đầu Doãn Ưu Ưu.
Cuối cùng cô ta cũng đã sáng mắt ra rồi, cái hành vi lật lọng, phản bội của cô ta để chạy sang Tinh Huy nó buồn cười đến mức nào. Nếu như lúc đầu cô ta không phản bội Thịnh Thế thì đâu có kết cục như ngày hôm nay.
Giờ phút này, cô ta hối hận rồi, sau khi nhìn rõ tất cả mọi thứ, cuối cùng cô ta cũng hiểu được hàm nghĩa thực sự của câu lòng tham khiến người ta bất chấp tất cả... nhưng bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi.
Doãn Ưu Ưu hít một hơi thật sâu, không thèm để ý sự can ngăn của quản lý mà tông cửa đi thẳng ra ngoài, bỏ lại sau lưng tiếng gầm thét của Vương Hạo Quân cùng tiếng mắng chửi của Hàn Tử Huyên.