Lúc này hai gã vệ sĩ áo đen liền bước sang hai bên nhường đường, một vị phu nhân dáng người phốp pháp ăn mặc sang trọng bước ra từ phía sau lưng bọn họ, ánh mắt bà ta sắc lẻm như dao lam quét qua thân thể của Hàn Tử Huyên: "Mày chính là Hàn Tử Huyên?"
Thấy người đến lại là Tưởng Mạn Lệ - vợ của Dịch Húc Đông, phản ứng đầu tiên của Hàn Tử Huyên là quay đầu chạy trốn.
Nhưng mà, mới chạy được có một bước đã bị một bàn tay túm tóc giật lại rồi quăng mạnh một cái khiến cô ta ngã nhào ra đất: "Con ranh con đê tiện, muốn chạy à?"
Tưởng Mạn Lệ cực kỳ khỏe, bàn tay to dày vung lên một cái, tí nữa thì làm cho da đầu Hàn Tử Huyên rách toạc ra đến nơi.
Vẻ mặt Tưởng Mạn Lệ tàn ác đến cực độ: "Con đĩ này, mày thích cởi chứ gì? Tao cho mày cởi đã đời luôn! Lột sạch quần áo của con hồ ly tinh này ra cho tao! Để tất cả mọi người nhìn thấy cái *** của nó!"
Từ trước đến nay, cô ta ở trong mắt mọi người vẫn luôn là hình tượng nữ thần ở trên cao không thể với đến, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như thế này.
Đám vệ sĩ áo đen kia không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, thấy cô ta phản kháng liền trực tiếp giáng cho cô ta một cái tát.
Mà hôm nay Hàn Tử Huyên lại ăn mặc cực kỳ mỏng, chất vải này căn bản là không chịu đựng được sự co kéo, thoáng cái đã biến thành vải vụn vắt trên người cô ta.
Bây giờ lại đúng là lúc mọi người đi ăn cơm trưa đông nhất, trên quảng trường có rất nhiều người qua kẻ lại, vì vậy chỗ này nhanh chóng bị người xung quanh vây lại hóng hớt.
Tất cả mọi người vây xem xung quanh đều rút điện thoại ra quay lại, đứng xem say sưa mà chẳng có ai đứng ra can ngăn cả.
Tiết mục vợ cả đánh ghen với tình nhân này luôn là thứ mà người qua đường thích xem nhất, không chạy vào đánh hôi thì thôi, ai hơi đâu mà lo chuyện bao đồng.
"Con khốn này, ai cho mày cái gan đó hả, đàn ông của bà mày cũng dám chơi à, hôm nay bà đây "chơi" chết mày!"
Tưởng Mạn Lệ vừa nói vừa kéo một kẻ nào đó trong góc ra: "Sao nào? Nhìn thấy con tình nhân bé bỏng của ông đáng thương như thế, có đau lòng không?"
Trên trán Dịch Húc Đông mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Vợ ơi! Oan cho anh quá! Anh sao có thể đau lòng một con điếm ai cũng ngủ được này cơ chứ... Lúc đầu anh bị nó chuốc thuốc chứ đâu phải anh tự nguyện đâu! Anh bị nó ép mà! Vợ ơi em phải tin anh! Tấm lòng anh dành cho em lẽ nào em còn không biết? Anh làm sao mà coi trọng cái loại phò này được!"
Hàn Tử Huyên nhìn thấy Dịch Húc Đông xuất hiện vốn dĩ còn cho là có chút hy vọng, nhưng giờ nhìn thấy cái sự vô liêm sỉ của ông ta thì chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trân.
"Dịch Húc Đông, ông có phải là đàn ông nữa hay không!"
Tại sao lúc đó cô ta lại không nhìn ra cái gã đàn ông này thế nhưng lại là một kẻ bất lực sợ vợ đến mức độ này?