[Nhà thiết kế như vầy mới xứng làm đại diện của Trung Quốc chúng ta trên võ đài quốc tế chứ!]
[Hàng giả thì vẫn mãi là hàng giả! Để xem lần này tên đạo - Đới Uy kia còn nói được gì nữa!]
[Nhắc mới nhớ, rốt cuộc là nhà đầu tư mắt chó nào lại hợp tác với Đới Uy tạo ra History vậy!]
Chủ đề này vừa được nhắc đến thì có vô số những bình luận phía dưới đáp lạ.
[Còn có thể là ai chứ! Chính là cô tiểu thư giả mạo Ninh Tuyết Lạc đó! Hại tôi suýt nữa từ anti fan chuyển thành fan của cô ta!]
...
Lượt trình diễn của Tắc Linh cũng là lượt trình diễn cuối cùng.
Sau khi kết thúc, các phóng viên có mặt tại đây phần lớn đều ùa lên phỏng vấn Cung Thượng Trạch, còn một bộ phận không nhỏ các phóng viên khác thì trực tiếp chặn lại Ninh Tuyết Lạc.
Ninh Tuyết Lạc không muốn ở lại đây dù chỉ thêm một khắc, cho nên vừa mới kết thúc cô ta đã lập tức đứng lên rời đi. Nhưng các phóng viên sao có thể bỏ qua cho cô ta được chứ, cô ta còn chưa kịp đi thì các phóng viên đã bu kín.
"Cô Ninh! Nhà thiết kế chính của History lại là một kẻ chuyên đi ăn cắp tác phẩm của người khác, cô có gì muốn nói về chuyện này không?"
"Các tác phẩm trong suốt một năm nay của Đới Uy đều do lén mua lại của những nhà thiết kế khác để làm của riêng, chuyện này cô hoàn toàn không hay biết gì sao?"
"Lúc đầu khi cô hợp tác với Đới Uy để sáng lập History cô không hề biết nhân phẩm của đối phương thế nào sao?"
"Dù sao cô cũng được coi là Tổng giám đốc của History, quý công ty xảy ra tai tiếng lớn đến nỗi ảnh hưởng đến danh dự của cả Trung Quốc chúng ta, không biết cô có thấy là cần phải giải thích với mọi người điều gì hay không?"
...
Từng câu hỏi dồn dập kéo đến, một vấn đề so với một vấn đề càng khó nghe hơn. Lúc này Ninh Tuyết Lạc thật sự là rất muốn bóp chết luôn Đới Uy cho rồi.
Tuần lễ thời trang lần này đáng lẽ ra phải là sự hãnh diện của cô ta, phải là thời điểm History tỏa sáng rực rỡ. Nghê Thường Vũ Y kia đẹp đến như vậy thì đáng nhẽ ra sau tuần lễ thời trang này, quy mô của History không chỉ mở rộng gấp đôi ở trong nước mà cả thị trường quốc tế cũng càng rộng lớn hơn. Thậm chí cô ta cũng đã chuẩn bị xong số lượng cùng quy mô những cửa hàng đại diện ở nước ngoài, đến lúc đó thì History chính là nhãn hiệu thời trang hàng đầu Trung Quốc, còn cô ta chính là người sáng lập ra nhãn hiệu danh giá này!
Nhưng mà hiện giờ đã bị hủy sạch, tất cả đều bị phá hủy!
Lục phủ ngũ tạng của Ninh Tuyết Lạc đảo lộn, cô ta đã tức muốn phát điên lên rồi.
Ninh Tuyết Lạc phài dùng hết sức lực mới nhịn xuống được, sau đó hít sâu một hơi mới nói: "Thành lập một công ty thời trang chuyên về phong cách Trung Hoa là mong muốn từ trước tới nay của tôi! Vì vậy tôi đã chuẩn bị rất lâu, cũng vẫn luôn tìm kiếm một nhà thiết kế phù hợp."
"Lúc trước, tôi lựa chọn hợp tác với Đới Uy cũng là vì bị các thiết kế của anh ta hấp dẫn. Những thiết kế của cậu Cung Thượng Trạch thật quá đẹp, thật sự có linh hồn cho nên vừa nhìn tôi đã biết nó nhất định sẽ nổi tiếng, nhất định có thể để cho thế giới tiếp nhận thời trang mang phong cách Trung Hoa! Mà sự thật cũng chứng minh điều đó, chúng tôi đã thành công!"
"Nhưng mà điều khiến tôi không thể ngờ tới đó chính là những thiết kế của Đới Uy lại là đồ ăn trộm của cậu Cung. Khi ấy mọi thiết kế mà anh ta đưa cho tôi đều là những thiết kế có bản quyền mang tên anh ta cho nên tôi không hề hay biết gì về chuyện này! Tôi chỉ yêu thích tài năng của anh ta mà một lòng giúp anh ta hoàn thành ước mơ."
"Tất nhiên dù thế nào thì tôi cũng là người sáng lập của History, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tôi không hề đùn đẩy trách nhiệm của mình trong chuyện này! Tôi ở ngay tại chỗ này tuyên bố với tất cả các bạn đồng nghiệp và các vị khách quý, những người yêu thích thời trang và tất cả những người yêu thời trang phong cách Trung Hoa một lời xin lỗi chân thành nhất!"
Ninh Tuyết Lạc vừa nói vừa cúi người một cái thật sâu trước máy thu hình, sau đó cô ta tỏ vẻ tức giận nói: "Đối với hành động tồi tệ này của Đới Uy thì History chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng! Từ giờ phút này trở đi, anh ta sẽ không còn là nhà thiết kế của History nữa, mọi người có thể yên tâm! Tất nhiên..."