Bốn người đang câm nín nhìn Đại thần ăn thì đột nhiên ở cửa vang lên một tiếng "ầm" thật lớn, cửa trước bị người ta một cước đá văng.
Một đám người có thân hình cao to, cơ bắp cuồn cuộn mặc áo may ô đen đằng đằng sát khí mà xông vào cửa hàng. Bọn chúng xông lên rồi nhanh chóng bao lây lấy cái bàn Ninh Tịch đang ngồi, sau đó chúng bắt đầu gào rú với những người xung quanh: "Những người không liên quan lập tức cút ra ngoài!"
Trong tay đám người này có súng vì thế những người trong cửa hàng cũng vội vàng đứng lên chạy đi, ngay cả nhân viên của cửa hàng cũng run rẩy núp dưới gầm bàn.
Đường Lãng thì cầm một que kem trong tay, ngả ngớn liếm liếm: "Cướp cái mông, đến vì muội đó!"
"Trừ con đàn bà này ra thì chúng mày cút hết cho tao! Đừng xem vào việc của người khác! Nếu không đừng trách súng của tao không có mắt!" Một tên đeo dây chuyền hình đầu lâu đạp cái ghế bên cạnh ngã cái rầm.
Đường Lãng tiếp tục mút kem, Phong Tiêu Tiêu thì cười đến quỷ dị, Đường Dạ thì không biến sắc ngồi ngay ngắn ở đó.
Còn Hàn Kiêu thì... vẫn đang chuyên tâm dồn sức ăn lấy ăn để, ngay cả đầu còn chẳng buồn nâng lên...
Phản ứng của bốn người khiến đám người kia tức giận không thôi, tên đeo dây đầu lâu giận dữ thét lên: "Tóc lò xo! Lợn da vàng! Gà bệnh! Còn mày nữa thằng ẻo lả! Tao đang nói chuyện với chúng mày đấy! Có nghe không! Thèm chết à?"
Tóc lò xo - Đường Lãng: "..."
Lợn da vàng - Phong Tiêu Tiêu: "..."
Gà bệnh - Đường Dạ: "..."
Ẻo lả - Hàn Kiều: "..."
"Phụt!!! Khụ khụ khụ... Khụ khụ khụ..." Nghe tên cầm đầu kia nói vậy, Ninh Tịch phun thẳng ngụm coca trong miệng ra ngoài, ho đến sặc sụa.
Má tui... người anh em này quả là trâu chó luôn á! Chỉ một câu thôi mà đắc tội cả bốn vị thần chết...
Quả nhiên, cái tên đeo dây đầu lâu kia vừa dứt lời thì không khí trong quán ăn lập tức thay đổi.
"Tóc lò xo..." Đường Lãng sờ sờ mái tóc xoăn mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo, nhất thời ánh mắt đã trở nên sắc lẻm như dao.
Đôi mắt ẩn sau cặp kính gọng vàng của Đường Dạ cũng ánh lên một tia sáng lạnh lẽo.
Phong Tiêu Tiêu thì vỗ bàn đánh "rầm" một cái hùng hổ nói: "Má mày! Mày vừa nói bà mày là cái gì!"
Đại thần Hàn Kiêu vẫn rất bình tĩnh... chuyên tâm ăn phần gà gia đình thứ hai...
Sắc mặt tên đeo đây cực kì dữ tợn, gã âm trầm nói: "Nếu chúng mày muốn chết thì đừng có trách tao không khách khí! Anh em đâu, lên cho tao!"
Ninh Tịch xích người lại gần chỗ của Đại thần, sau đó yếu ớt bịt mắt mình lại.
Chắc là do bộ dạng của Đường Lãng gợi đòn nhất trong cả đám, nên gã đeo dây kia phi thẳng về phía anh chàng.
Đường Lãng vẫn không nhúc nhích mà ngồi yên ở đó, cho đến tận lúc nắm đấm của đối phương gần chạm đến mi tâm thì anh chàng mới nhẹ nhàng quơ tay một cái bắt lấy bàn tay của gã đeo dây kia.
Những âm thanh của xương bị vặn gãy vụn vang lên khiến người ra rùng cả mình.
"Aaaaa..." Tiếng thét của tên đeo dây vang lên thảm thiết.
Phía bên Đường Dạ thì, chắc bọn chúng cũng nghĩ rằng người đeo mắt kính này là con gà bệnh yếu ớt nhất cho nên đa phần bọn chúng đều chọn chạy lên tấn công anh...
Kết quả cuối cùng thật sự máu tanh đến độ Ninh Tịch cũng không dám nhìn...
Trong cửa hàng nhỏ "binh binh, hự hự" một trận, tiếng quỷ khóc sói tru thi nhau vang lên, cảnh tượng giống y như ở địa ngục Tu La.
Một đám đàn ông to con hung thần ác sát nằm trên đất kêu cha gọi mẹ, tên đeo dây đầu lâu lúc nãy còn gào rú hiện giờ đã bị Đường Lãng đạp một đạp bay tít ra tận đâu đó, tiếp theo đó Phong Tiêu Tiêu lại lập tức tặng cho cơ thể gã một cú đạp trở lại, cuối cùng gã chẳng khác nào quả bóng da bị hai người đạp qua đạp lại, đạp đến choáng váng cả đầu óc.
Ninh Tịch chậc chậc lưỡi nhìn cảnh tượng thê thảm này mà lắc đầu một cái.
Đám người này... chẳng lẽ bị ngu à?
Y như một đám cừu non béo tốt tung tăng nhảy vào ổ sói...