Thế là một nhóm năm người đè tên cầm đâu cùng một đám lâu la của hắn đi đến cái chỗ gọi là Solomon gì gì đó.
Trên đường đi, Đường Dạ trầm ngâm mói: "Nếu như Solomon mà bọn họ nói chính là Solomon mà huynh biết thì nó hẳn là cái tổ chức đã từng có quy mô lớn nhất châu Âu! Nhưng mà hiện tại đã sa sút rồi, lão Đại đang tại vị bây giờ cũng là người yếu nhất từ trước tới nay! Năm xưa còn suýt bị trợ lí soán vị... Đường Tịch, sao muội lại trêu chọc tới Solomon thế?"
Ninh Tịch nhún nhún vai tỏ vẻ vô tội: "Muội có biết gì đâu! Hoàn toàn chẳng biết muội chọc bọn họ chỗ nào luôn!"
Phong Tiêu Tiêu không thèm để ý mà khoát khoát tay: "Lôi lão Đại của cái đám ngu đần này ra hỏi một chút là biết rồi còn gì?"
Đến cửa trụ sở chính của Solomon, Đường Lãng đạp thẳng cái tên đeo dây nện vào cửa, phát ra một tiếng động cực lớn.
Rất nhanh, một tràng tiếng bước chân cùng những tiếng kinh hô nhốn nháo vang lên, người ở bên trong cũng bị kinh động mà xông ra.
"Thằng nào!!!" Một tên đàn ông người da trắng cao đến hai mét vọt ra, gã thấy tên đeo dây đang nằm co giật trên đất thì sắc mặt trở nên cực kì âm trầm: "Jason! Mày làm sao thế này?"
Nói xong thì ánh mắt bất thiện của gã chĩa thẳng về phía đám người Ninh Tịch: "Chúng mày là ai! Dám động đến người của Solomon! Chán sống rồi à?"
Jason nghe thấy thế thì sợ đến run lẩy bẩy: "Joseph, mày nói nhỏ thôi... nhỏ thôi..."
Dứt lời, gã đầu lâu ghé đầu vào thì thầm mấy câu gì đó với Joseph, vẻ mặt cực kì sợ hãi.
"Cái gì..."
Thấy hai người kia cứ thì thầm to nhỏ, Đường Lãng không nhịn được ngáp một cái: "Lão Đại của chúng mày là ai, bảo thằng đó ra đây nói chuyện!"
Nghe Jason nói xong, ánh mắt của Joseph cũng trở nên cẩn thận hơn nhiều: "Lão Đại của bọn tôi mấy người muốn gặp là gặp chắc? Mấy người là ai? Nói tên đi!"
Phong Tiêu Tiêu quất quất cây roi trong tay: "Tên của bà, chúng mày chưa đủ tư cách để biết đâu."
Joseph liếc cây roi trong tay Phong Tiêu Tiêu thì biến sắc, ngay sau đó gã chú ý đến cặp kính gọng vàng trên mặt Đường Dạ, sau đó trắng bệch nhìn mái tóc xoăn tít đã thành dấu hiệu nhận biết của Đường Lãng, đôi chân của gã như nhũn ra đến nơi rồi: "Các người... chẳng lẽ các người... chẳng lẽ mấy ngài là..."
Đệch! Mấy người này không phải mấy vị trong truyền thuyết kia đấy chứ... Nhưng mà... mấy dấu hiệu nhận biết này đều đúng hết!
Hình như chỉ thiếu một "tay súng nghìn mặt" - Đường Tịch mà thôi...
Chẳng... chẳng lẽ mỹ nhân nhìn yếu đuối nhu nhược kia chính là Đường Tịch giả trang sao? Thế người đàn ông tóc dài bên cạnh mỹ nhân kia là ai?
Nếu thật sự là bốn người ấy thì người có thể đi cùng bọn họ chẳng phải sẽ có một thân phận còn đáng sợ hơn sao?
Joseph đã không dám suy nghĩ gì hơn.
Ngay tại lúc đó, sau lưng vang lên những tiếng bước chân vững chắc, có mấy người đang sải bước từ bên trong đi ra.
Một người đàn ông trung niên đi đầu, bên cạnh ông ta là một gã đàn ông đầu trọc.
"Lão Đại!" Thấy người đàn ông trung niên kia, Joseph và Jason cùng cả đám lâu la lập tức đổi thành vẻ mặt cung kính mà cúi đầu kêu một tiếng.
Đường Lãng thấy chính chủ đã bước ra thì nhướng mày hỏi: "Ông chính là lão Đại của Solomon sao?"
Người trung niên nọ trầm mặt nhìn cả năm người tới gây sự, ông ta đang muốn mở miệng nói chuyện thì ánh mắt vô tình rơi vào cô gái mặc váy hồng đứng giữa năm người, nhìn bộ dáng yểu điệu đáng yêu của cô thì ông ta lập tức biến sắc.
Người trung niên cứ như bị sét đánh cho cháy khét lẹt, con mắt trợn to nhìn chằm chằm Ninh Tịch không dời mắt. Đôi mắt vốn hung ác bỗng dưng lại nổi lên một tầng hơi nước, giống như con thú cưng bị chủ nhân vứt bỏ lâu ngày tìm lại được chủ nhân của mình, vừa kích động mà vừa tủi thân nhìn cô chằm chằm: "Lão Đại! Cuối cùng cô cũng đã về rồi!!!"