Nhân viên của Tắc Linh biết Ninh Tuyết Lạc mang thai cho nên không dám đụng mạnh vào cô ta, kết quả lại thành cứ thế để cô ta xông vào.
Một nhân viên lễ tân hoảng quá nên bất đắc dĩ gọi điện cho Ninh Tịch: "Ninh tổng, cô Ninh Tuyết Lạc đột nhiên xông đến tìm cô! Cô ta không có hẹn trước nên chúng tôi ngăn lại! Nhưng cô ta quá kích động, cứ nói mấy lời khó hiểu mà thừa dịp chúng tôi không chú ý xông lên!"
Đầu bên kia trầm mặc chốc lát rồi sau đó mới vang lên tiếng nói của Ninh Tịch: "Cô ta nói gì?"
Nhân viên lễ tân nghe thế thì có chút chần chừ, hồi lâu sau mới mở miệng nói: "Cô ta nói... nói chuyện giữa hai người nên kết thúc, còn chất vấn cô sao lại ra tay với mẹ... nói cô ngay cả đứa bé vô tội cũng không tha... Ninh tổng, thật xin lỗi vì để cho cô ta đứng trước công ty nói nhăng nói cuội! Nhưng cô ta đang có bầu, chúng tôi sợ xảy ra chuyện nên cũng không dám cứng rắn cản lại..."
"Tôi biết rồi, mọi người cứ làm việc của mình đi."
"Vâng, Ninh tổng."
Sau sự hỗn loạn trong chốc lát, công ty lại tạm thời khôi phục lại như thường.
Trong phòng làm việc, Ninh Tịch cúp máy xuống.
Ninh Tuyết Lạc đột nhiên chạy tới công ty tìm cô, lại còn làm loạn lên như thế làm gì?
Đây cũng không phải tác phong của cô ta...
Ra tay với mẹ?
Đứa trẻ vô tội cũng không tha...
Trước đây cô có nghe tin Trang Linh Ngọc mang thai, Ninh Tuyết Lạc nói thế này tức là đứa trẻ của Trang Linh Ngọc đã không còn?
Ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, sau đó cửa phòng làm việc bị người ta đẩy ra.
Mấy bảo vệ khó xử đứng sau lưng Ninh Tuyết Lạc: "Bà chủ, cô ta..."
"Không sao, mọi người cứ về vị trí đi."
"Vâng!" Những nhân viên bảo vệ thở phào nhẹ nhõm, nhận lệnh rời đi.
Trong lúc nhất thời, cả phòng làm việc lớn như vậy chỉ còn lại hai người.
Đầu tóc Ninh Tuyết Lạc rối bù, trang điểm cũng nhòe nhoẹt, nhìn qua đúng là rất chật vật, Ninh Tuyết Lạc vừa thấy Ninh Tịch đã quỳ xuống: "Chị, coi như em cầu xin chị, bất kể chị hận em cỡ nào thì cứ ra tay với em đi, đừng làm tổn thương những người khác..."
Khóe miệng Ninh Tịch khẽ giật, cảm thấy Oscar đã nợ Ninh Tuyết Lạc này một tượng vàng rồi.
Bộ dạng vì mẹ bị sảy thai mà đau lòng tự trách đến không muốn sống thế này, chắc chắn không ai hoài nghi cô ta là một đứa con có hiếu.
"Được rồi, ở đây không có người khác, không cần chứng tỏ khả năng diễn xuất của cô với tôi."
Ninh Tịch vừa dứt lời, vẻ giận dữ trên mặt Ninh Tuyết Lạc đột nhiên biến mất thay vào đó là một nụ cười quỷ dị.
Cô ta chậm rãi đứng lên, rồi thảnh thơi sửa lại tóc mai có hơi chút lộn xộn của mình rồi cười khẽ: "Ninh tổng, bây giờ muốn gặp cô thật không dễ dàng."
"Ninh đại tiểu thư có gì muốn làm sao?"
Nghe cái danh "Ninh đại tiểu thư" đầy giễu cợt này từ miệng Ninh Tịch thì rõ ràng da mặt Ninh Tuyết Lạc căng cứng lại một cái.
"Ha, đương nhiên là tới xem Ninh tổng bây giờ có bao nhiêu đắc ý!" Sự âm trầm trong mắt Ninh Tuyết Lạc giống như một vòng xoáy điên cuồng: "Ninh Tịch, mày bây giờ rất đắc ý sao? Ép tao ra khỏi giới giải trí, để mọi người ai ai cũng biết tao là một con nhà quê, rồi lại đem chuyện Tô Diễn muốn ly hôn với tao vì mày cho cả thiên hạ đều biết! Bây giờ ngay cả History một tay tao lập nên cũng hủy trong tay mày! Hôm nay thanh danh của tao hỏng hết, mặt mũi cũng mất sạch! Bây giờ tao chẳng có cái gì, mày thấy thế nên rất vui vẻ, rất đắc ý đúng không?"
Cái mà cô ta còn lại bây giờ chỉ có duy nhất cái vị trí Tô thiếu phu nhân này. Nếu không phải trong bụng còn có đứa bé thì chỉ sợ cô ta đã bị Tô gia vứt bỏ từ lâu rồi.