“Tiểu Tịch, mau lại đây!” Chỉ có mình Ninh Thu Đồng vẻ mặt rất nhẹ nhàng điềm nhiên, vừa nhìn thấy Ninh Tịch liền nhiệt tình hỏi han cô.
Nhìn thấy Ninh Thu Đồng, đôi lông mày đang cau lại của Ninh Tịch mới giãn ra được đôi chút, cô chào ông nội trước sau đó mới đi đến bên cạnh Ninh Thu Đồng: “Cô.”
Ninh Thu Đồng thân thiết nhìn ngắm cô một lượt thật kỹ rồi một lúc sau mới nhẹ nhõm nói: “Tốt lắm, béo hơn được một tí, mặt cũng có tí thịt rồi này!”
Nhìn thấy Ninh Tịch đến rồi mà vẫn điềm nhiên như không ngồi nói chuyện với Ninh Thu Đồng, Ninh Diệu Hoa tức đến mức mặt mũi nhăn nhúm: “Súc sinh! Mày còn không quỳ xuống cho tao!!!”
Nhìn ánh mắt thù hận căm ghét như đang nhìn một đống rác rưởi của Ninh Diệu Hoa, Ninh Tịch lạnh lùng cười một tiếng, thong dong nói: “Tôi đây chỉ quỳ trời, quỳ đất, quỳ cha mẹ, không biết chủ tịch Ninh đây dựa vào cái gì mà bắt tôi quỳ?”
Ninh Diệu Hoa tức đến mức phát điên: “Mày… mày… con súc sinh không có nhân tính này! Đến bây giờ rồi mà mày vẫn giảo biện được!”
Đám thân thích nhà họ Ninh đứng bên cạnh xì xào bàn tán với vẻ mặt căm ghét: “Con ranh con này nói năng láo toét quá! Chẳng lẽ đây không phải bố nó sao?”
Từ cái khoảnh khắc nhìn thấy Ninh Tịch thì Trang Linh Ngọc đã hận đến mức muốn nhào lên giết chết Ninh Tịch luôn cho rồi, giờ phút này bà ta the thé gào lên với vẻ mặt hung ác: “Ninh Tịch! Con súc sinh lòng dạ rắn rết này! Ngay đến cả đứa trẻ con mới thành hình thế mà mày cũng không buông tha! Lúc tao sinh mày ra nên bóp chết mày luôn mới phải!”
Ninh Tuyết Lạc khóc lóc đến mức hết hơi, thần sắc đầy hoảng loạn: “Đều là lỗi của em… tất cả đều là lỗi của em… em không nên tham lam sự yêu thương của ba mẹ… em trả cho chị… em trả lại hết cho chị… chị trả lại con cho em được không… chị trả lại con cho em đi mà…”
“Tuyết Lạc… Tuyết Lạc… đứa con gái số khổ của mẹ… không phải là lỗi của con… là mẹ không bảo vệ được con… năm đó mẹ không nên đón đứa súc sinh này về mới phải…”