Ninh Diệu Hoa cuối cùng không thể nhịn nổi được nữa, bước đến trước mặt Ninh Trí Viễn: “Ba, chuyện… chuyện này là thế nào? Ba… ba quen với ngài Lục sao?”
Lão gia tử không vui nhìn đứa con trai trước mặt và đống thân thích đang há mồm trợn mắt xung quanh: “Ngạc nhiên thế làm cái gì, cháu rể của mình mà ta còn không quen hay sao?"
Cháu rể!!!
Tất cả mọi người trong phòng đều chấn kinh đến nỗi im bặt.
“Đúng là hai năm trước Tiểu Tịch với Đình Kiêu đã đi đăng ký kết hôn rồi.”
“Chuyện này làm sao có thể…” Ninh Diệu Hoa đã đờ đẫn ngây ra tại chỗ.
“Lúc Tiểu Tịch mới trở về nước, hai đứa nó đã bắt đầu qua lại với nhau rồi, tình cảm cũng vững chắc nên đương nhiên là phải kết hôn, chẳng qua vì nghề nghiệp của Tiểu Tịch nên hai đứa nó vẫn chưa công khai thôi.” Lão gia tử nói với giọng đương nhiên.
“Nhưng mà… ba, chuyện lớn thế này tại sao ba không nói với con!!!” Ninh Diệu Hoa sắp suy sụp đến nơi.
“Tao nói cho mày biết làm cái gì?” Lão gia tử hỏi ngược lại.
Ninh Diệu Hoa tí nữa thì bị nghẹn chết.
Nghe được đoạn đối thoại của Ninh Trí Viễn và Ninh Diệu Hoa, tất cả mọi người trong phòng bệnh đây ngây ra ngu ngơ cả lượt…
“Ôi… ôi trời ơi! Chồng của Ninh Tịch là Lục Đình Kiêu? Là thật hay giả vậy?”
“Lục Đình Kiêu đã gọi lão gia tử là ông nội rồi còn thật hay giả gì nữa!”
“Cô bạn gái trong truyền thuyết mà Lục Đình Kiêu công khai trước công chúng luôn được anh ta cưng chiều yêu thương hết mực… lại chính là Ninh Tịch!”
Nói đến đó tất cả mọi người đều quay ra nhìn nhau, ánh mắt của đám họ hàng nhà họ Ninh khi nhìn đám thân thích nhà họ Tô cũng trở nên kì lạ …