Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 2090: Rốt cuộc là Vấn đề ở đâu?



Trong đường hô hấp của Ninh Tuyết Lạc như thể có một ngọn lửa đang bốc cháy, giọng nói cô ta khàn đi, hốt hoảng lên tiếng: “Là giả! Đoạn video này là giả! Ninh Tịch! Tại sao chị lại làm ra những thứ bẩn thỉu này để đổ tội cho tôi! Tôi làm sao có thể hại đứa bé của mẹ cơ chứ!”

Ninh Tịch hoàn toàn không phản bác mà ngược lại còn gật đầu nói: “Đúng, đoạn video này là tôi làm giả đấy, không chỉ có video là giả đâu, tôi còn làm giả dấu vân tay và vết máu nữa cơ, Ninh đại tiểu thư cô muốn xem không?”

Sắc mặt Ninh Tuyết Lạc trắng bệch.

Còn có cả vân tay và vết máu!

Nếu như có vân tay và vết máu thì cô ta dù có một trăm cái miệng cũng không thể ngụy biện được.

Nhưng mà điều này tuyệt đối không thể.

Cô ta đã hủy tất cả các dấu vết đi rồi cơ mà, nó lấy đâu ra được những thứ đó!

Nhưng mà… nhưng mà ngay đến cả đoạn video từ camera giám sát nó cũng có được kìa!

Mà trước đó rõ ràng là cô ta đã xác nhận đi xác nhận lại, khu vực đó tuyệt đối không có bất kỳ một cái camera giám sát nào cả.

Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?

Lục Đình Kiêu…

Chẳng lẽ là Lục Đình Kiêu giúp nó.

“Anh yêu, đưa thứ đó cho em nào.” Ninh Tịch nghiêng đầu sang dịu dàng nói với Lục Đình Kiêu, sau đó liếc xéo đứa con gái đang dần dần suy sụp trên giường với ánh mắt tràn đầy châm chọc và trào phúng.

Lục Đình Kiêu gật đầu, sau đó đưa một tập hồ sơ trong túi màu nâu cho Ninh Tịch.

Cả người Ninh Tuyết Lạc run lên bần bật, ánh mắt của Ninh Tịch nhìn cô ta lúc này đối với cô ta mà nói chẳng khác gì con ác quỷ đang đòi mạng…

Cô ta nhìn chằm chằm vào tập hồ sơ trong tay Ninh Tịch, hô hấp càng lúc càng dồn dập, quả nhiên, quả nhiên là Lục Đình Kiêu!!!

Đúng vào cái lúc Ninh Tịch chuẩn bị lấy những thứ từ trong túi ra, Ninh Tuyết Lạc nhìn vẻ khinh miệt của Ninh Tịch, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lục Đình Kiêu, cuối cùng tia hy vọng duy nhất trong lòng cũng không còn nữa, cô ta nhắm mắt lại hét ầm lên: “Là tao, là tao đã đâm bà ta! Là tao đã đâm chết đứa bé trong bụng bà ta! Là tao làm đấy thì làm sao!!!”

Giọng nói đó the thé chói tai, khiến người nghe cảm thấy khó chịu.

Cả cái phòng bệnh đều im lặng như tờ, chỉ còn tiếng thở dốc dồn dập của Ninh Tuyết Lạc - đầu bù tóc rối, vẻ mặt nanh ác như một con quỷ dữ.

Cánh môi của Trang Linh Ngọc run rẩy, hai mắt trợn trắng mà ngất đi, được Ninh Diệu Hoa đỡ lấy bấm huyệt nhân trung cuối cùng mới dần dần tỉnh lại, vẻ mặt trắng bệch run rẩy nói: “Tuyết Lạc… con đang nói cái gì thế… con đừng dọa mẹ mà… con vừa mới nói đùa thôi đúng không…”

Tiếng cười của Ninh Tuyết Lạc khiến cho người khác rởn da gà: “Ha ha…ha ha… mẹ à… Ninh phu nhân à… bà biến thành mẹ của tôi lúc nào thế? Không phải bà là mẹ của đứa con trong bụng bà hay sao?”

Trang Linh Ngọc chưa bao giờ thấy biểu cảm lạ lùng đáng sợ như thế của Ninh Tuyết Lạc, bà ta kích động nói: “Tuyết Lạc, rốt cuộc con đang nói cái gì thế, mẹ đương nhiên là mẹ của con rồi! Con nói cho mẹ biết những chuyện đó không phải con làm đi! Không phải là do con làm đúng không!”

Lúc này vẻ yếu đuối trên mặt Ninh Tuyết Lạc hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng oán độc, đó là sự điên cuồng khi bị dồn vào đường cùng không cần bất cứ cái gì nữa: “Là tôi, đương nhiên là tôi làm! Bởi vì tôi hận bà! Hận từng người trong nhà họ Ninh các người! Tôi mới là Đại tiểu thư của nhà họ Ninh, từ khi tôi sinh ra chính là Đại tiểu thư nhà họ Ninh! Tất cả mọi thứ của nhà họ Ninh đều là của tôi! Tại sao các người lại đi đón con gà rừng đó về?”

“Khó khăn lắm mới đuổi được con gà rừng ấy đi thế mà các người lại làm ra một đứa con trai để tranh giành tài sản với tôi, nó còn chưa ra đời đã bắt đầu nông nóng sốt ruột cướp đi quyền lợi trong tay tôi rồi! Dựa vào đâu hả???”

“Nếu như không phải là tôi tóm được Tô Diễn thì nhà họ Ninh các người có thể có được như ngày hôm nay? Bây giờ có con trai rồi lại muốn đá tôi đi! Hai vị tính toán cũng giỏi lắm! Coi tôi như đứa ngu thật sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.