Trịnh Mẫn Quân và Tô Hoằng Quang không hề nghĩ tới sự thật bên trong câu chuyện lại là như vậy, hai người chỉ nghe không thôi cũng thấy lạnh hết cả người.
Người phụ nữ này rốt cuộc độc ác đến mức nào chứ, năm ấy còn nhỏ như vậy mà đã có thể làm ra những chuyện vô nhân tính đến thế này rồi!
"Trời ơi... Tô gia chúng tôi rốt cuộc lấy phải cái loại tai họa gì về thế này... Tô Diễn, sao con lại ngớ ngẩn như thế hả! Sao lại đi qua lại với hạng phụ nữ này!" Trịnh Mẫn Quân khóc lóc ầm lên.
Tô Diễn chua chát cười: "Năm ấy người ép con chia tay với Tiểu Tịch là ba mẹ, tác hợp con với Tuyết Lạc bên nhau cũng chính là ba mẹ..."
"Mẹ..." Trịnh Mẫn Quân nhất thời không phản bác lại được, giờ bà ta có nói hối hận nhiều đến đâu cũng chẳng có tác dụng gì nữa rồi.
Nói tóm lại là phải ly hôn! Nhất định phải ly hôn với đứa con gái này!
Bà ta không thể chịu đựng được việc con rắn độc này ở lại Tô gia thêm một giây nào nữa!
Ninh Diệu Hoa nổi cơn tam bành: "Súc sinh! Tao sẽ không để mày chết một cách yên thân đâu!"
"Ha ha ha... vậy tôi cũng muốn xem xem, chủ tịch Ninh - một chủ tịch không có nổi 1% cổ phần như ông thì làm thế nào mới khiến tôi chết không yên thân được nhỉ?"
Đồng tử Ninh Diệu Hoa rút lại: "Mày!!!"
Ninh Tuyết Lạc nói xong lại nhìn về phía Trịnh Mẫn Quân và Tô Hoằng Quang nở một nụ cười quái dị: "À đúng rồi, còn các người nữa, muốn bắt tôi ly hôn với Tô Diễn á? Được thôi, vậy tôi cũng không ngại đưa ra trước tòa vài thứ hay ho đâu! Ví dụ như bằng chứng đút lót của tập đoàn Ức Phong chẳng hạn?"
"Mày dám!" Tô Hoằng Quang bỗng biến sắc, ông ta hoàn toàn không ngờ Ninh Tuyết Lạc lại nắm thứ đó trong tay.
Trịnh Mẫn Quân cũng hoàn toàn sững sờ, mặt mũi bà ta tái mét.
"Tôi nói cho các người biết, muốn tôi ly hôn! Cả đời này cũng đừng có hòng! Trừ khi tôi chết, vị trí Tô thiếu phu nhân vĩnh viễn chỉ có thể là của Ninh Tuyết Lạc tôi!"
Âm thanh độc địa của cô ta như một con rắn độc quấn lấy từng người trong căn phòng này.
Đứa con gái lương thiện, ngây thơ mà bao năm nay họ luôn yêu thương chiều chuộng, đứa con dâu mà họ luôn tự hào thông minh, đảm đang, hóa ra chỉ là một con quỷ đội lốt người...
...
Trong chiếc Maybach đen.
Lục Cảnh Lễ cả dọc đường cứ tíu tít: "Chị dâu, chị cừ thật đấy! Trông thấy cảnh đấy mà máu em cứ sôi hết cả lên! Diễn xuất cứ phải gọi là pơ phệch luôn! Đến em còn bị chị lừa, tưởng đống chứng cứ đó đều là thật cơ! Còn nữa còn nữa, có phải chị với anh em đã thông đồng với nhau từ trước rồi đúng không?"
Phía ghế sau, Ninh Tịch uể oải dựa vào lòng Lục Đình Kiêu, nghe vậy thì nhướng mày lên: "Tôi và anh ấy còn cần phải thông đồng nhau sao? Tụi này có thần giao cách cảm với nhau đấy! Đúng không anh yêu?"
Lục Đình Kiêu mỉm cười: "Ừm."
Lục Cảnh Lễ: "..." Xem như tui chưa hỏi gì đi.
Ninh Tịch nghĩ lại chuyện ban nãy, cô phân tích: "Thật ra đây chẳng qua cũng chỉ là một trận chiến tâm lý thôi. Có được đoạn phim kia, thêm kĩ thuật diễn xuất của tôi, tôi đã có thể chắc tới tám phần là lừa được Ninh Tuyết Lạc rồi nhưng lúc thấy anh yêu của tôi tới là tôi biết tôi thắng chắc luôn rồi."
Ninh Tuyết Lạc không tin cô có khả năng đấy nhưng nhất định sẽ tin Lục Đình Kiêu.
Thế nên, chắc chắn cô ta sẽ mắc bẫy.
Lục Cảnh Lễ nước mắt giàn giụa, lại bị nhồi đầy một miệng thức ăn chó rồi.
"Haiz, lần này vạch mặt nhau bẽ bàng thế, chắc Ninh gia phải đấu một trận với Ninh Tuyết Lạc rồi, dù sao giờ cô ta cũng nắm nhiều cổ phần của Ninh gia thế cơ mà!" Lục Cảnh Lễ nói.
Lục Cảnh Lễ nghe vậy thì chớp mắt: "Cũng phải nhỉ! Trước đây Ninh Tuyết Lạc hống hách như vậy chẳng qua cũng chỉ là cáo mượn oai hùm, cô ta dựa vào thế lực của Ninh gia và Tô gia nên mới dám như vậy. Nhưng, giờ cả hai bên đều rõ cái bộ mặt cô ta thế rồi, cô ta còn ngây thơ nghĩ là mình có thể trở mình được sao?"