Sự việc lần này vốn dĩ là Elisa khiêu khích trước, hơn nữa, nếu như vừa nãy chỉ cần Lý Mộ Ngôn đứng ra hòa giải đôi chút thì cô cũng sẽ không rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan như vừa rồi.
Khoảng thời gian trước công việc cô quá bận, mọi tâm tư khi rảnh rỗi đều dồn hết cho Lục Đình Kiêu. Lý Mộ Ngôn từ trước đến nay cũng chưa từng có hành vi nào vượt quá giới hạn thế nên cô vẫn không để ý đến những hành vi khác thường của anh ta, hoàn toàn coi anh ta là con trai của bạn thân mợ.
Mãi cho đến vừa nãy, khoảnh khắc ánh mắt anh ta nhìn cô mới khiến cô phát giác ra có điều gì đó không đúng. Mà, thái độ và cách làm của Elisa lại càng xác thực rằng phán đoán của cô không sai. Nếu như vừa nãy, Lý Mộ Ngôn khéo léo hòa giải cho qua chuyện này, cô cũng sẽ không làm đến mức đấy.
Elisa tức nghẹn mà không nói được gì, cô ta làm sao mà cam tâm chịu mất mặt như thế, đương nhiên phải tìm cách lấy lại mặt mũi ở chỗ khác chứ.
Cho nên, cô ta nhìn chằm chằm vào vẻ ngoài xinh đẹp đến choáng ngợp của cô nói: "Hôm nay là sinh nhật của ngài Lục, nhân vật chính của hôm nay chính là của ngài ấy và phu nhân. Cô ăn mặc phô trương đến nỗi lấn át cả chủ nhà thế này thì có còn chút lễ nghĩa cơ bản của một người đến làm khách không hả?"
Hôm nay Ninh Tịch ăn mặc thế này quả thật quá phô trương, quá thu hút tầm mắt của người khác. Từ khi cô bắt đầu xuất hiện đã có không ít những ánh mắt âm thầm đánh giá cô. Đặc biệt là đám con gái đang có mặt tại đây, còn về phía đám công tử thì càng không cần phải nói. Lúc này, nghe những lời của Elisa, mọi người cũng phát hiện ra Ninh Tịch ăn mặc thế này có vẻ không được thỏa đáng cho lắm.
Bình thường trong những trường hợp như thế này sẽ mời một vài ngôi sao lớn đến đây để làm cho bầu không khí sinh động thêm, đêm nay không chỉ có một mình Ninh Tịch đến, những nghệ sỹ khác cũng có không ít. Họ đều cố ý ăn mặc giản dị để không lấn át chủ nhà, nhưng chỉ có riêng mình Ninh Tịch lại mặc một bộ váy đỏ rực.
Màu đỏ ở Trung Quốc là màu đại diện cho sự chính thống, bình thường trong những trường hợp trọng đại như thế này chỉ có chủ nhà mới được mặc, khách khứa đều cố gắng tránh đi. Ninh Tịch ăn mặc thế này quả thực không hợp với lễ nghĩa.
Đúng lúc này, phía cửa vang lên những tiếng hô kinh ngạc kèm theo những âm thanh huyên náo, nhân vật chính của tối nay - Lục Đình Kiêu đã đến rồi.
Lục Đình Kiêu trước giờ luôn thích mặc những gam màu tối, hiếm khi nào thấy anh lại mặc một bộ vest màu đỏ rượu như hôm nay, màu đỏ này càng làm tôn lên vẻ điển trai phong nhã của anh.
Chắc là vì hôm nay là sinh nhật nên tâm trạng anh cũng khá tốt, vẻ mặt không có sự lạnh lùng như mọi khi nữa mà thay vào đó là sự sinh động.
"Tổng giám đốc Lục."
"Ngài Lục, sinh nhật vui vẻ!"
"Sinh nhật vui vẻ!"
Trong những tiếng chúc mừng và ánh mắt nghênh đón, anh khẽ gật đầu, trò chuyện đơn giản một hai câu với khác khứa, đồng thời cũng sải bước thật nhanh đi về phía hội trường.
Bước chân của anh dưới ánh mắt của tất cả mọi người trong hội trường, đi tới trước mặt cô gái rực rỡ như ánh mặt trời trong bộ váy đỏ rực.
Anh đứng trước mặt cô, cánh tay rất tự nhiên đưa vòng qua ôm lấy eo cô rồi hơi hơi cúi người xuống, đặt lên đôi môi mềm mại của cô một nụ hôn đầy trân trọng.
Khóe môi vẫn thản nhiên của cô gái trong thoáng chốc đã như một đóa hoa dần dần nở rộ, khẽ cong lên mà dịu dàng nói với anh: "Sinh nhật vui vẻ."
Giờ phút này, người đàn ông vẫn luôn lạnh lùng như núi băng trong mắt lại dậy lên nét cười trong vắt: "Cảm ơn, vợ của anh."