Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 2118: Xem ra chị dâu không tin tưởng tôi rồi?



Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch cùng nhau trông chừng Tiểu Bảo suốt cả đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, Ninh Tịch hoảng hốt mở bừng mắt ra, phát hiện cô thế mà lại ngủ quên mất, vì thế vội vàng nhổm dậy nhìn sang Tiểu Bảo ở bên cạnh: "Tiểu Bảo thế nào rồi?"

"Đừng lo, thằng bé đã hạ sốt rồi." Lục Đình Kiêu bên cạnh mau chóng lên tiếng trả lời cô.

Ninh Tịch nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm: "Tốt quá rồi."

Không biết Lục Đình Kiêu nghĩ đến cái gì mà ánh mắt của anh thoáng sa sầm lại, nhưng trên mặt lại là vẻ như trút được gánh nặng, anh nhẹ nhàng an ủi cô: "Là em căng thẳng quá thôi."

Ninh Tịch gật gật đầu: "Có lẽ là thế…" Trong lòng có quá nhiều chuyện, áp lực quá lớn nên không buông được.

Sau khi Tiểu Bảo hạ sốt, tuy rằng trạng thái vẫn không tốt hẳn nhưng cũng may là không sốt cao không dứt như trước nữa, thêm một hai hôm nữa là có thể khôi phục như bình thường.

Nhưng mà, tất cả mọi người đều không ngờ rằng, đến ngày thứ ba, bệnh tình của Tiểu Bảo đột nhiên trở nặng. Tuy rằng thằng bé không sốt nữa nhưng lại cứ thế mà hôn mê một cách kỳ lạ, sức khỏe cũng nhanh chóng suy yếu.

Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu hơn nửa đêm vội vội vàng vàng đưa thằng bé đến bệnh viện Quân y Đế Đô.

Kết quả kiểm tra toàn diện lần thứ hai cũng có rồi thế nhưng lại vẫn không tra ra được có vấn đề gì.

Nhìn Tiểu Bảo đeo máy thở nằm trên giường, Ninh Tịch run rẩy lôi điện thoại ra: "Để em đi tìm Annie đến xem sao!"

Vốn dĩ cô cứ tưởng là trẻ con ốm sốt bình thường thôi, ai biết thế nhưng lại đột nhiên trở thành như thế này.

Ở cửa phòng bệnh, Ninh Tịch đang chuẩn bị gọi điện thoại thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói: "Thằng nhóc con bị ốm à?"

"Vân Thâm…" Ninh Tịch ngạc nhiên nhìn người đột nhiên xuất hiện trong hành lang bệnh viện.

Người đàn ông vẫn với mái tóc trắng nổi bật đó, anh ta mặc áo sơ mi đen làm nổi lên làn da vốn trắng mịn, trắng đến mức gần như trong suốt.

Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của Ninh Tịch, Vân Thâm giơ một ngón tay được băng bó kín mít dày như một cái giò lên: "Bị kim đâm vào tay, Annie đi ra ngoài hái thuốc mất rồi, A Dạ nhất quyết bắt tôi đến bệnh viện bằng được!"

Giọng điệu nghe cực kỳ ấm ức.

Không chỉ có Đường Dạ và Phong Tiêu Tiêu mà Đường Lãng cũng có mặt, từ sau khi Vân Thâm và Lục Đình Kiêu tạm thời đình chiến, Đường Lãng và Đường Dạ thường xuyên "hẹn hò" với nhau, hẹn nhau… đi đánh lộn.

Gương mặt Đường Dạ nghe xong lời của Vân Thâm thì vẫn lạnh lùng y như cái phản. Còn Phong Tiêu Tiêu và Đường Lãng thì đều câm nín mà khẽ giật giật khóe miệng.

Không nói đến chuyện vị đại ca này đang yên đang lành lại bị kim đâm vào tay, chỉ riêng cái giọng điệu đó thôi nghe đã muốn đấm. Anh ta ấm ức cái gì chứ, cũng không phải là không biết cái thể chất đặc biệt của mình, một khi bị thương là máu chảy không ngừng như thể đến tháng ấy!

"Tiểu Bảo bị bệnh sao?" Phong Tiêu Tiêu nhìn cậu nhóc đang nằm trong phòng bệnh lên tiếng hỏi.

"Sao thế, Tiểu Bảo sốt vẫn chưa khỏi sao?" Đường Lãng hỏi.

Sắc mặt của Ninh Tịch không được tốt lắm, cô lắc đầu: "Ừm... đầu tiên là sốt cao không dứt, hai hôm trước khó khăn lắm mới hạ sốt được bây giờ tự nhiên lại hôn mê. Bệnh viện kiểm tra mấy lần liền đều không tra ra được nguyên nhân gì, em đang định gọi Annie nhờ con bé đến xem cho Tiểu Bảo…"

Vân Thâm nhìn bánh bao nhỏ trong phòng bệnh một cái, đôi mắt anh ta khẽ híp lại rồi lầm bầm: "Tình huống này… sao giông giống thế nhỉ…"

"Cái gì?" Ninh Tịch lập tức căng thẳng hỏi lại ngay: "Anh đã từng gặp rồi à? Gặp ở đâu vậy?"

"Tôi phải xem tình hình thằng nhóc thế nào đã rồi mới có thể xác định." Vân Thâm nói.

Ninh Tịch nghe vậy liền nhíu mày, rõ ràng là không tin tưởng cái gã này cho lắm, cô chưa từng nghe nói anh ta biết khám bệnh.

"Chậc, xem ra chị dâu không tin tưởng tôi rồi? Thôi vậy…"

Đúng lúc này, Lục Đình Kiêu đứng bên cạnh lên tiếng: "Không sao, để cậu ta xem xem."

Có Lục Đình Kiêu lên tiếng, Ninh Tịch mới yên tâm gật đầu: "Ừm... vậy thì anh mau vào xem đi!"

Vân Thâm: "…" Tự nhiên tui không muốn xem nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.