Ninh Tịch không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều nữa, những ngón tay run rẩy của cô vội vàng bấm số của Annie: "Alo, Annie?"
"Anh Tịch, cuối cùng anh cũng gọi điện cho người ta rồi, em sợ anh bận nên vẫn không dám làm phiền anh…" Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói vui vẻ của Annie.
Ninh Tịch xin lỗi rồi ngắt lời Annie: "Annie, thật xin lỗi, bây giờ em đang ở đâu! Có thể đến bệnh viện Quân y Đế Đô một chuyến được không? Anh có chuyện gấp nhờ em?"
"Bệnh viện? Anh bị làm sao thế?" Annie lập tức căng thẳng hỏi lại.
"Không phải, tóm lại em cứ đến đây một chuyến đã rồi nói sau."
Nghe được Ninh Tịch không có chuyện gì, Annie mới thở phào một hơi rồi nói: "Được rồi, em đến ngay lập tức đây. Nhưng mà, bây giờ em đang ở thành phố A không đến đó nhanh được vậy đâu."
Bên cạnh liền vang lên tiếng của Lục Đình Kiêu: "Anh sắp xếp trực thăng đến đón."
Ninh Tịch lập tức nói: "Em gửi cho anh vị trí cụ thể, anh cho người đến đón em."
"Dạ."
Gọi điện thoại xong, cả người Ninh Tịch như bị rút hết sức lực mà mềm nhũn cả ra. Lục Đình Kiêu vội vàng ôm cô gái của anh vào lòng, đỡ cho cô đứng vững rồi nhìn đồng hồ trên cổ tay, đôi mắt anh càng lúc càng sâu thăm thẳm.
Từ thành phố A đến Đế Đô, cho dù là ngồi máy bay trực thăng đi đi về về cũng mất hơn một tiếng đồng hồ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tâm trạng mỗi người càng lúc càng nặng nề…
Phong Tiêu Tiêu ôm lấy Ninh Tịch, an ủi nói: "Tiểu Bảo chắc chắn sẽ không sao đâu, 80% là cái gã Satan đó đang giỡn em thôi, anh ta cố ý dọa cho em sợ đấy!"
Ninh Tịch nhắm mắt lại không nói gì.
Vân Thâm tuy đại đa số thời gian đều không đáng tin nhưng những truyện kiểu này nếu như không chắc chắn đến 100% thì anh ta cũng sẽ không lên tiếng.
Thế nên, về cơ bản là có thể khẳng định những gì anh ta nói là sự thật…
Lục Đình Kiêu từ nãy đến giờ vẫn đang tập trung thao tác phần mềm phức tạp gì đó trên điện thoại dường như đang chỉ đạo gì đó.
Không biết đã qua bao lâu, trong hành lang tĩnh mịch đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, là điện thoại của Lục Đình Kiêu đang reo lên.
Lục Đình Kiêu lập tức nghe điện: "Alo? Được, gửi luôn cho anh bây giờ đi."
Nét mặt của Ninh Tịch cũng lập tức thay đổi: "Sao vây? Cái video đó đã khôi phục lại được rồi sao?"
Lục Đình Kiêu gật đầu: "Khôi phục được rồi."
"Video gì cơ?" Phong Tiêu Tiêu không hiểu hỏi lại.
Đường Lãng giải thích đầu đuôi một cách đơn giản cho cô hiểu: "... Đoạn video này mà khôi phục được thì có thể lập tức tra ra ai là người đã đưa Tiểu Bảo ra khỏi bệnh viện rồi đưa thằng bé đến nhà họ Lục năm đó!"
Những ngón tay thon dài của Lục Đình Kiêu nhanh chóng ấn vào màn hình cho chạy đoạn video đó.
Hình ảnh trong đoạn video hiện lên mang theo một sự tĩnh mịch và lạnh lẽo, đó là hình ảnh của một nhà xác trong bệnh viện. Cánh cửa mở ra, một nhân viên bệnh viện ôm một đứa trẻ sơ sinh đi vào, đặt đứa trẻ vào tủ giữ xác sau đó lập tức đi ra ngoài.
Khoảnh khắc nhìn thấy thứ mà nhân viên đang ôm trong tay đó, mặc dù chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy là một đứa trẻ cả người xanh xanh tím tím nhưng tim Ninh Tịch vẫn vô thức đau nhói lên.