Ninh Tịch không dám tự lái xe về nên cô đành gọi Từ Thao tới đón, vừa hay cũng muốn bàn chuyện này với anh.
Ngay sau đó, Từ Thao nhanh chóng chạy tới nhưng lại trong bộ dạng hớt hơ hớt hải, điện thoại trên tay anh còn không ngừng đổ chuông như muốn phát nổ.
"Anh Thao, có chuyện gì thế?" Ninh Tịch thấy Từ Thao chạy tới mướt mát mồ hôi, vội đưa bình nước cho anh.
Từ Thao uống ừng ực hết nửa chai nước, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh nói chuyện, nhưng câu đầu tiên lại là... "OA" một tiếng khóc ầm cả lên...
"Hở..." Ninh Tịch bị anh ta dọa sợ, liền an ủi: "Anh Thao, anh đừng cuống, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có gì từ từ nói xem nào!"
Dù gặp phải chuyện phong ba bão táp gì, cô luôn thấy Từ Thao giải quyết rất gọn gàng, cô chưa từng thấy anh kích động như vậy bao giờ.
"Là tên trời đánh nào! Nữ vương đại nhân! Em nói cho anh biết rốt cuộc là tên khốn nạn nào!!!" Từ Thao vừa mở miệng ra đã chửi ầm lên.
Ninh Tịch mờ mịt: "Tên khốn nào là sao? Anh Thao anh đang nói ai thế?"
Hai mắt Từ Thao đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào bụng Ninh Tịch: "Đứa bé trong bụng em... Oa..."
Từ Thao vừa đau khổ nói vừa không kiềm chế được khóc gục trên vô lăng: "Tức chết tôi mất thôi! Cải trắng thơm ngon của tôi!"
Ninh Tịch lập tức trợn tròn mắt: "Sao anh biết em có thai?"
"Hóa ra là thật... hóa ra là thật à..." Từ Thao đau khổ đến mức tan nát cõi lòng, anh đưa điện thoại ra cho Ninh Tịch xem: "Lúc anh vừa nhận được điện thoại bảo tới đón em thì bên Lương Phi Tinh cũng gửi tin này tới cho anh, có người để lộ tin em có thai ra rồi!"
"Gì cơ?" Ninh Tịch vội cầm lấy điện thoại của Từ Thao lên xem.
Quả nhiên cô liền thấy một tiêu đề được up lên weibo cách đấy chỉ tầm một tiếng và đã được lên top 1, mục hot search cũng toàn là #Ninh Tịch mang thai#.
"Em khám ở viện nào thế?" Từ Thao hỏi.
"Là bệnh viện mọi người thường hay tới ấy."
Vì chuyện của Tiểu Bảo lúc trước, cộng thêm việc quãng thời gian này cô cứ hay nghĩ linh tinh nên sức khỏe của cô mới có chút thất thường. Thế nên lúc đi khám cô không dám nói với ai, cũng chẳng tới bệnh viện Quân y mà tới một bệnh viện tư người trong ngành đều biết, bệnh viện này rất có tính bảo mật.
Từ Thao ảo não nói: "Công tác bí mật của bệnh viện đó rất tốt, nhưng việc em có thai lại là tin tức lớn, có lẽ có người không đỡ nổi cám dỗ rồi..."
Từ Thao nói xong cắn răng lại nghiến: "Chúng ta sống chết cũng không thể thừa nhận việc em có thai, cứ nói kết quả kiểm tra đó là giả đi!"
Ninh Tịch nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Từ Thao thì bật cười: "Anh Thao, lần này em muốn công khai."
"Em nói cái gì!!!" Từ Thao lại muốn khóc nữa rồi.
Rốt cuộc là tên khốn nào cư nhiên để Nữ vương đại nhân nhà anh mê muội đến mức không tiếc vì hắn mà buông bỏ sự nghiệp, muốn công khai chuyện này như thế chứ!
"Em xin lỗi vì không nói với anh trước để anh chuẩn bị, hôm nay em cũng vừa mới cầm được kết quả xong."
"Trọng điểm không phải cái này! Trọng điểm tên khốn đó rốt cuộc là ai? Nữ vương đại nhân của anh ơi, em ngàn vạn lần phải nghĩ cho kỹ vào, đây không phải là chuyện nhỏ. Chỉ cần em công khai chuyện này ra, nó sẽ gây ảnh hưởng rất lớn tới em! Tuy giờ trong giới giải trí mọi người cũng nghĩ thoáng hơn về việc chưa kết hôn mà đã có con, nhưng mức độ chấp nhận của fan... nó không cao được như thế đâu!"
Từ Thao đang nói dở thì bên ngoài bỗng có người gõ cửa.
"Ai!" Từ Thao cảnh giác ngoảnh lại.
"Là tôi." Ngoài xe truyền tới giọng nói của Lương Phi Tinh.