Phản ứng của nhà họ Lục còn khoa trương hơn cả Lục Đình Kiêu, ngay đến cả Tiểu Bảo cũng không thể tránh khỏi...
"Mẹ!" Tiểu Bảo từ xa đã trông thấy bóng dáng quen thuộc ở cửa, cậu nhóc lập tức vui vẻ chạy tới.
Từ trước đến giờ nhóc con luôn thích nhào thẳng vào lòng Ninh Tịch, nhưng lúc này chắc là sợ em bé trong bụng mẹ bị đau nên Tiểu Bảo cẩn thận dừng lại cách cô khoảng ba bước, hai mắt sáng long lanh nhìn vào bụng Ninh Tịch: "Mẹ, ở đây... có em gái thật rồi ạ?"
Ninh Tịch bật cười: "Mẹ vẫn chưa biết là em gái hay em trai nữa."
"Chỉ cần là mẹ sinh ra, Tiểu Bảo đều thích hết!"
Lúc này, Nhan Như Ý, Lục Sùng Sơn, mẹ của Giang Mục Dã và các trưởng bối nhà họ Lục cũng đều đã ra ngoài.
"Tiểu Tịch về rồi hả con, mau vào nhà đi, cẩn thận một chút..."
Ninh Tịch vừa vào phòng chưa được bao lâu, một chiếc xe Jeep của quân đội đã nhanh chóng đỗ xuống trước cửa nhà họ Lục.
"Tôi nói chứ Lục gia này đúng là không đáng tin, chuyện Tiểu Tịch mang thai lớn như thế cũng không thèm chuẩn bị trước, tình huống hôm nay có nguy hiểm không cơ chứ? Lỡ Tiểu Tịch va này va nọ vào đâu..." Mạnh Lâm Lang đang oán trách thì liền thấy thảm mềm trước cổng và tất cả các góc có vật cứng của nhà họ Lục đều đã được bao lại, thậm chí bàn ghế gỗ trong sân cũng được bọc da mềm hết.
Trang Liêu Nguyên đứng cạnh khẽ ho một tiếng: "Hôm nay mới có kết quả khám thai của Tiểu Tịch, chắc chưa kịp báo với người trong nhà đã bị người ta để lộ ra ngoài rồi."
"Thôi đừng dài dòng nữa, mau vào xem xem Tiểu Tịch thế nào rồi đi!" Trang Tông Nhân vội thúc giục.
Thế là người của hai gia đình đều tề tụ lại hết trong phòng khách.
"Con khó chịu lắm đúng không?" Mạnh Lâm Lang nhìn sắc mặt tái mét của Tiểu Tịch, đau lòng không thôi.
"Dạ không sao, không sao đâu ạ, đã tốt hơn nhiều rồi, thỉnh thoảng nó mới nhộn nhạo lên thôi!" Ninh Tịch nhìn cả một phòng toàn người là người, quả thật rất đau đầu, chẳng qua cô chỉ mang thai thôi mà, có cần làm quá lên vậy không?
Ninh Tịch đánh ánh mắt cầu cứu về phía Lục Đình Kiêu.
Buồn thay, lúc này anh yêu của cô rõ ràng là đang trên cùng chiến tuyến với họ rồi.
"Giờ Tiểu Tịch có thai đứa thứ hai rồi, Lục gia các người tính tới bao giờ mới định tổ chức hôn lễ đây?"Trang Tông Nhân bất mãn nói.
Nhan Như Ý vội nói: "Lão gia tử cứ yên tâm ạ, bên chúng con đã chuẩn bị hôn lễ từ cả năm trước rồi. Mọi thứ nhỏ nhặt nhất cũng đã sắp xếp đâu vào đấy cả, lúc nào tổ chức cũng được hết, Tiểu Tịch càng không phải lo gì, chỉ cần bên phía công việc của con bé không có vấn đề gì, con bé muốn khi nào là tổ chức khi ấy."
Thấy Nhan Như Ý nói vậy sắc mặt Trang Tông Nhân mới dịu xuống: "Tiểu Tịch, ý con thế nào? Hôn lễ của con không thể đẩy lùi được nữa đâu! Nếu đám người kia dám nói gì linh tinh, ông sẽ tự mình ra mặt!"
Ninh Tịch vội nói: "Không cần đâu ông ngoại, bên phía công ty con cũng sắp xếp xong rồi. Thật ra thì con cũng đã định công khai trong đoạn thời gian này, nhưng không ngờ hôm nay lại xảy ra chút chuyện thế này, có điều cũng may là không có ảnh hưởng gì lớn cả. Theo con thấy, hay cứ quyết định vào tháng sau luôn đi, ý mọi người thế nào ạ?"
Mạnh Lâm Lang nghĩ nghĩ rồi gật đầu: "Tháng sau cũng được, may mà hôn lễ của các con đã chuẩn bị từ cả năm trước, chứ nếu kéo dài hơn nữa bụng con to ra cũng không tiện."
Nhan Như Ý mừng rỡ nói: "Mẹ đã xem lịch vạn niên rồi, mùng tám tháng sau là ngày tốt đấy! Hai đứa xem xem thế nào?"
Lục Đình Kiêu: "Xem ý Tiểu Tịch ạ."
Ninh Tịch vội nói: "Được ạ, con không có vấn đề gì."
"Được, thế cứ quyết định vậy đi!"
Cùng lúc đó, ở đằng sau vườn, một con Cá chép nhỏ đang lẳng lặng ngồi trên thềm đá, khoác tay lên vai chú Lông Vàng nào đó cũng đang ngồi như vậy cùng anh: "Haiz, đây không phải ngược cẩu nữa rồi, là tùng xẻo luôn đó! Tiểu gia đây phải bỏ nhà ra đi thôi, có muốn đi cùng không?"