"Còn ai nữa! Câu hai ai lên nào?" Đường Lãng hưng phấn hỏi.
Phong Tiêu Tiêu đánh mắt nhìn cô gái bên cạnh, chọn trúng Trang Khả Nhi: "Khả Nhi, em lên đi!"
"Hả... em hả?" Trang Khả Nhi chần chừ bước ra, có chút khó xử: "Đợi em nghĩ xem đã!"
Đắn đo một hồi, cuối cùng Trang Khả Nhi nói: "Câu hỏi của tôi là, lần tham gia liên hoan phim Kim Tông, Ninh Tịch mặc bộ lễ phục nào?"
Lục Đình Kiêu không thèm nghĩ liền trả lời: "Bộ ráng chiều đỏ trong Niết Bàn."
Trang Khả Nhi gật đầu: "Đáp đúng rồi."
Phong Tiêu Tiêu trợn trắng mắt: "Thế là qua rồi ấy hả? Khả Nhi, em nhân từ quá rồi đấy! Câu gì mà dễ vậy!"
Đường Lãng đen mặt mắng: "Sao muội không nói là muội quá biến thái đi? Muội tưởng em gái nào cũng biến thái như muội chắc?"
Trang Khả Nhi bất đắc dĩ nói: "Thật ra câu hỏi này cũng không dễ, kể cả là fan cứng của Ninh Tịch thì cũng đâu thể nhớ rõ được tên những bộ lễ phục trong từng hoạt động của cô ấy đâu."
Phong Tiêu Tiêu hết cách, đành phải cho qua.
Cửa đầu tiên giờ chỉ còn một câu hỏi cuối cùng, buộc phải cẩn thận.
Phong Tiêu Tiêu nhìn Ninh Thiên Tâm: "Câu hỏi thử ba, mấy người đoán xem Thiên Tâm thích nhất bức tranh nào! Đoán một lần thôi!"
Đường Lãng kháng nghị: "Muội quá đáng quá rồi đấy! Câu này khác quái gì câu một! Hơn nữa lại còn đoán một lần!"
Phong Tiêu Tiêu nguýt cho anh một phát: "Yên tâm đi, không bắt nạt mấy người nữa! Lần này tôi sẽ để Thiên Tâm viết sẵn đáp án, chỉ cần các anh đáp đúng thì chắc chắn sẽ được thông qua!"
Lục Cảnh Lễ lẩm bẩm: "Nói thì nói thế những đoán cũng đâu có dễ đâu?"
Phong Tiêu Tiêu nhíu mày: "Cho xin đi! Các người cũng không nhìn xem người trong phòng giờ là ai? Đệ nhất mỹ nhân Trung Hoa, nữ thần quốc dân đó nha các cha nội! Chút khó khăn này còn dễ dãi cho các người quá rồi ấy chứ?"
Lục Đình Kiêu gật đầu tỏ ý tán đồng: "Ừm."
Lục Cảnh Lễ: "..." Anh à, rốt cuộc anh đang đứng bên nào thế hả!
Có một ông anh trai không có nguyên tắc như anh, em thật sự vỡ tim mất thôi!
Bất đắc dĩ, Lục Cảnh Lễ đành chạy tới hỏi Tần Mộc Phong: "Này này bác sĩ Tần, anh với chị gái xinh đẹp này thân nhau nhất, cô ấy thích bức tranh nào nhất chắc anh phải biết chứ?"
Tần Mộc Phong có chút khó xử: "Tôi chỉ biết Thiên Tâm thích Monet, nhưng tranh của Monet nhiều như vậy, cô ấy viết tên bức nào thì tôi cũng không chắc chắn được!"
Lục Cảnh Lễ sụ mặt: "Thôi thảm rồi, câu hỏi này kể cả có là anh trai tôi chắc cũng bó tay chịu chết thôi?"
"Hết giờ! Các anh đã bàn bạc xong chưa?" Phong Tiêu Tiêu cầm mảnh giấy viết sẵn đáp án của Ninh Thiên Tâm bước tới.
"Mau mau mau, nghĩ ra chưa?" Lục Cảnh Lễ và mấy người khác giục.
Tần Mộc Phong bị mọi người công kích sứt đầu mẻ trán, nhưng chuyện này liên quan hệ trọng tới hạnh phúc của Đại ma vương, nếu anh làm hỏng chuyện chẳng phải sẽ chết chắc sao?
"Ấn tượng? Mặt trời mọc? Bữa trưa trên thảm cỏ? Hay hoa súng? Hoa súng khả năng có vẻ lớn đấy... nhưng tôi không dám chắc chắn 100%..." Tần Mộc Phong khó xử tới gần Ninh Thiên Tâm: "Thiên Tâm à, có thể cho chút manh mối được không?"
Ninh Thiên Tâm tỏ ra khó xử: "Chuyện này..."
Phong Tiêu Tiêu liền tách hai người ra: "Làm cái gì đấy, làm cái gì đấy hả! Cấm dùng mỹ nhân kế đấy nhé! Đứng đắn tí cho tôi! Đêm ngược mười giây này, nếu không ra được đáp án thì xem như các anh thua đấy nhé! 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3,..."
"Đợi đợi đợi đợi đã! Để chúng tôi nghĩ cái đã nào!!!"
"Đờ mờ thật sự không thể cho chút gợi ý nào sao?"
Đúng lúc này, giữa tiếng người ồn ào náo nhiệt bỗng vang lên giọng nói hơi khàn của một người đàn ông.