Lục Cảnh Lễ không phục lầm bầm, "Ai bảo con gái thì không được gọi là Ngạo Thiên chứ?"
Ninh Tịch cong môi, trên gương mặt cô hiện lên nụ cười hiền hòa: "Được thôi, vậy cậu cứ giữ cái tên đó để sau này đặt cho con gái cậu đi! Để rồi xem xem sau này con gái cậu sinh ra rồi có nhận mặt ông bố ruột này nữa không!"
Lục Cảnh Lễ cẩn thận suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng cảm thấy... thôi thì bỏ đi vậy.
Giang Mục Dã cầm tờ giấy lên búng búng ra vẻ rất đắc ý nói, "Cái mà tui muốn chính là cái hiệu quả này mà, chỉ cần đặt tên như thế này, đảm bảo lúc đi học không một thầy cô giáo nào có thể gọi cục cưng nhà chúng ta lên trả bài hết! Đã chưa!"
Ninh Tịch: "..."
Ha ha ha, cô thật sự lo lắng cho tương lai của con gái mấy cái gã đần độn này lắm lắm...
Sau cùng, cả đám người tụ lại thương lượng ầm ĩ cả ngày mà cũng không thể thảo luận ra được một cái kết quả nào, sau cùng vẫn là Lục Cảnh Lễ lên tiếng: "Thôi, hay là để anh tui đặt đi, anh tui tốt nghiệp trường đại học của Ivy League nổi tiếng, thuộc top ba của thế giới đấy, còn lấy tận hai bằng tiến sĩ cơ mà. Anh tui đặt tên chắc chắn vừa đẳng cấp phóng khoáng, lại vừa có phong cách, có văn hóa và cả nội hàm nữa!"
Lúc này mọi người thấy trong tay Lục Đình Kiêu đang cầm một tờ giấy và cực kỳ chăm chú ngồi đọc, những tiếng ồn ào bát nháo của bọn họ bên này chẳng ảnh hướng chút nào đến anh cả.
Tờ giấy đó chắc là những cái tên được anh nghĩ kỹ rồi chọn ra.