Ngày Hạ Chí năm đó, công chúa nhỏ mà cả nhà họ Lục đều mong đợi rốt cuộc đã ra đời.
Tên của công chúa nhỏ cuối cùng là do chính Ninh Tịch đặt, bởi vì cô đã thực sự tuyệt vọng với cái đám dở hơi không đáng tin kia rồi.
Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.*
*Trích câu thơ trong Việt Nhân Ca, dịch nghĩa: Núi có cây cây có cành, lòng này yêu chàng chàng đâu có hay.
Lúc Ninh Tịch nhìn về phía Lục Đình Kiêu đọc câu thơ này, Lục Cảnh Lễ cảm thấy cái ánh mắt đó của ông anh nhà mình, quả thật trong nháy mắt đã biến ra đủ khẩu phần thức ăn cho cái đám chó độc thân nhà mình trong cả một năm.
Con đường tình yêu năm xưa của hai cái vị này cũng gập ghềnh lắm cơ, ông anh nhà mình sau trăm cay nghìn đắng theo đuổi, cầu mà không được, thế mà lại không biết Ninh Tịch thực ra đã sớm yêu anh từ lâu rồi, chỉ vì trong lòng cô vẫn còn khúc mắc chưa giải quyết thế nên mới vẫn luôn giấu kín tâm tư của mình.
Lục Duyệt Hề, cái tên không chỉ thể hiện cái đầu thông minh của Ninh Tịch, mà chữ “Hề” còn có âm đọc đồng âm với chữ “Tịch”, thế nên cũng tiện đường thể hiện được tình ý của ông anh nhà mình với vợ.
Sau khi đã đặt được tên khai sinh rồi, biệt danh ở nhà của công chúa nhỏ lại khiến người ta đau cả đầu, bánh bao, màn thầu, bánh xx gì đấy nghĩ ra cả đống, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thế lấy được một cái tên.
Nhưng mà, khi công chúa nhỏ lớn dần, càng lớn càng trộm vía, trong đầu tất cả mọi người đều hiện ra một cái tên: Bánh Trôi nha~~~
Vừa trắng vừa mũm mĩm tròn tròn, đây chẳng phải là một cái bánh trôi xinh xắn đáng yêu sống sờ sờ thì là gì! Thực đáng yêu quá xá!!
Nhưng mà, điều khiến Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch cùng cả nhà họ Lục cực kỳ lo lắng đó là... Bánh Trôi Nhỏ hình như “ngoan ngoãn” quá rồi.
Đặc biệt là hai ông bà nhà họ Lục, quả thật đúng là lo đứng lo ngồi. Hai người thực sự lo lắng Bánh Trôi Nhỏ sẽ giống như Tiểu Bảo, thế nên ngày nào cũng nghĩ ra đủ mọi cách để trêu trọc Bánh Trôi Nhỏ khiến cô nhóc vui vẻ.
Cứ như thế trong sự lo ngay ngáy của hai ông bà, trong sự yêu chiều của cả gia đình, công chúa nhỏ dần dần lớn lên cho đến lúc tròn ba tuổi.
Trong căn nhà nào đấy của Bạch Kim Đế Cung vang lên tiếng gào rống bi phẫn đầy tức giận của người ai cũng biết đấy là ai, khiến đám chim chóc giật mình đánh thót mà bay tứ tung ra ngoài.
"Lục Duyệt Hề, con nhóc nhà mi mau lăn ra đây cho ông!!!"
Lục Cảnh Lễ cầm trong tay một cây củ cải bị nhổ bật cả gốc, tức đến mức đầu sắp xì ra khói đến nơi, phóng vèo vèo như đạp Phong Hỏa Luân của Na Tra phi thẳng vào trong nhà ông anh ở phía đối diện, "Con nhóc Bánh Trôi kia đâu rồi? Cái đứa nữ ma đầu ấy đâu rồi? Anh! Chị! Hai người đừng có giấu nó nữa, mau giao con nhóc Bánh Trôi ra đây cho em?"
Trong phòng khách, Lục Đình Kiêu nhìn Lục Cảnh Lễ, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, bộ dáng như để đã quen lắm rồi.
Ninh Tịch ngồi trên sofa đang uống trà, kéo kéo lại cái áo khoác trên người rồi thở dài một cái đầy bất đắc dĩ, "Cậu lại làm sao thế?"
Lục Cảnh Lễ đau khổ muốn chết vuốt ve lá cây củ cải trong tay, "Chị bảo còn thế nào nữa? Hai người nhìn đi! Nhìn củ cải của em này! Nhìn cải thảo của em nữa này! Cả một cái vườn rau của em bị con nhóc ma nữ nhà hai người phá sạch rồi! Hai người đền lại rau cho em đi!"
"Con nhóc thối này hôm trước vừa mới lật tung mái ngói lưu ly ngũ sắc trên nóc nhà em, hôm qua cá chép trong hồ nhà em cũng bị con nhóc này làm cho chết no mất một nửa. Bây giờ ngay đến cả vườn rau của em nó cũng không chịu bỏ qua! Rốt cuộc là có còn nhân tính hay không hả? Mau ra đây! Bánh Trôi! Đừng có im thin thít mà trốn ở trong đó! Chú biết mày đang ở nhà!"
Ninh Tịch chống tay đỡ trán, thật là, hôm nào cũng có một màn trình diễn như thế này, rốt cuộc có biết mệt không hả?
Lúc trước ngày nào cô cũng lo Bánh Trôi bị tự kỷ, bây giờ quả thật là chỉ hận không thể cầm cái xích sắt xích nó lại thôi.
Suốt ngày quậy phá tung trời, thật sự là không một giây phút nào được yên ổn cả, tất cả mọi người trong nhà đều bị con nhóc này quậy phá đến hết hơi.
Ninh Tịch nhìn theo Lục Cảnh Lễ đang chạy lên gác muốn bắt người, có hơi lo lắng nhìn sang phía Lục Đình Kiêu một cái, "Lục Cảnh Lễ quý nhất cái vườn rau nhà cậu ấy, lần này e là Bánh Trôi sắp thảm đến nơi rồi. Ôi, lát nữa anh cũng đừng cản Cảnh Lễ lại nhé, nhóc con nhà mình quả thật nên phải dạy dỗ một chút rồi!"
Lục Đình Kiêu ngước mắt lên nhìn về phía vợ mình một cái, anh nói với giọng điệu rất bình thản: "Ừm, không cản."
Ninh Tịch nghe thế liền cảm thấy hơi ngạc nhiên, Lục Đình Kiêu bình thường cưng Bánh Trôi như gì ấy, thế mà lại đồng ý à?
Ninh Tịch còn đang nghi ngờ thì Lục Cảnh Lễ rầm rầm chạy quanh nhà tìm một vòng rồi, cuối cùng cũng lôi được cô nhóc ra từ trong phòng của Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo nhìn cô em gái cưng nhà mình bị Lục Cảnh Lễ xách đi, hoàn toàn không có ý định chạy đến cứu người, bình thản giống cha mình y như đúc.