Ninh Tuyết Lạc rất nhanh bình tĩnh lại, khinh bỉ nói: "Hừ, Ninh Tịch, tao cứ tưởng rằng mày có chống lưng lợi hại thế nào! Hóa ra cũng chỉ là một diễn viên thôi!"
Hai ngày trước scandal của Ninh Tịch với Giang Mục Dã bị truyền ra, giới truyền thông sôi sùng sục, đương nhiên là cô ta có biết.
Nguyên bản Ninh Tuyết Lạc vẫn âm thầm phái người theo dõi hai người bọn họ, nhưng không đợi cô ta ra tay thì Ninh Tịch với Giang Mục Dã đã bị fan vạch trần. Hơn nữa chuyện này cũng không tạo thành đả kích với Ninh Tịch như cô ta dự đoán, mà trái lại còn để cho Ninh Tịch tăng thêm không ít fan và nhân khí.
Con tiện nhân đáng chết, thế mà ôm được đùi của Giang Mục Dã, khó trách sao lại có thể thuận lợi kí được hợp đồng với Thịnh Thế như vậy.
Mặc dù ngoài miệng Ninh Tuyết Lạc vẫn nói là "diễn viên", nhưng trong lòng cô ta hiểu rõ, Giang Mục Dã không chỉ đơn thuần là một nghệ sĩ.
Đàm Tĩnh Nhàn là mẹ của Giang Mục Dã đồng thời cũng là con gái nuôi của Lục gia, Giang Mục Dã còn phải gọi hai vị nhà Lục gia một tiếng ông bà ngoại, gọi Lục Đình Kiêu một tiếng cậu!
Dù không có máu mủ nhưng cũng được tính là thân thiết.
Bởi vì có Lục gia chống lưng mà chuyện làm ăn của Giang gia ngày càng phát triển, mà Giang gia lại chỉ có duy nhất một người con trai độc nhất là Giang Mục Dã, người thừa kế Giang gia sau này nhất định chính là cậu ta.
Nhưng mà với cái tính tình của Giang Mục Dã thì Ninh Tuyết Lạc nghĩ nó có thể gả với Giang gia sao? Thật là vớ vẩn!
"Xem thường diễn viên như thế, vậy cô là cái gì?" Ninh Tịch nhướng mày.
"Tao là con gái nhỏ của ba mẹ, là Đại tiểu thư của Ninh gia, tất nhiên là cao quý hơn nhiều so với mày!" Ninh Tuyết Lạc vênh mặt, giọng điệu rõ ràng đang cố ý khoe khoang Ninh Diệu Hoa với Trang Linh Ngọc không vì chuyện kia mà ghét bỏ cô ta.
Ninh Tuyết Lạc lựa chọn con đường này cũng không chỉ bởi muốn hưởng thụ cảm giác được người ta hâm mộ, hưởng thụ cảm giác chiếm được đồ mà Ninh Tịch khao khát, mà còn là vì đây chính là mạng lưới giao thiệp, làm ăn lớn nhất.
Cũng may lần này cô ta giúp Ninh gia đạt được một hợp đồng lớn từ mạng lưới giao thiệp của mình, nên mới có thể thoát khỏi vụ cô ta hãm hại Ninh Tịch, chẳng qua là sau này làm việc phải cẩn thận hơn.
Nghĩ tới đây, Ninh Tuyết Lạc như thể được tiếp thêm sức, vênh mặt nói: "Chỉ vì 800 vạn mà bán thân, cái ngữ như mày có thể so sánh được với tao sao?"
"Xì..." Ninh Tịch nghe vậy thì bật cười.
"Mày cười cái gì?"
Ninh Tịch thản nhiên nhìn cô ta: "Cười 800 vạn của cô đó!"
Ninh Tịch lắc đầu than thở: "Ninh đại tiểu thư, thật xin lỗi, tôi không ngờ cô sẽ ngu tới mức này, đến tận bây giờ vẫn không biết 800 vạn của tôi từ đâu ra!"
Ninh Tuyết Lạc hừ lạnh: "Không phải do mày bán thân cho Giang Mục Dã mà có sao! Tao có gì mà không biết!"
Khóe miệng Ninh Tịch khẽ nhếch, tiến sát gần tai cô ta nói nhỏ: "800 vạn tiền bồi thường kia... chẳng lẽ không phải do cô tự mình đưa tới sao?"
"Cái gì? Tao đưa mày! Ninh Tịch, mày điên rồi sao? Tao làm sao có thể..." Nói được một nửa, Ninh Tuyết Lạc đột nhiên im bặt, trợn trừng hai mắt: "Ninh Tịch... là mày... người uy hiếp tao là mày!!!"
"Đúng rồi, là tôi đó, cô tới mà cắn tôi đi?"
"Đây là chiếm đoạt tài sản! Tao phải kiện mày!"
"Ôi tôi sợ quá đi, thật là sợ chết đi mất!"
"Mày... mày..." Ninh Tuyết Lạc tức đến muốn ngất xỉu.
Cô ta hoàn toàn không ngờ 800 vạn cô ta phải "tự tay cắt thịt mình" mới có lại rơi vào túi Ninh Tịch, thành tiền bồi thường hợp đồng cho cô ta.
Chuyện đến nước này chỉ đành cắn răng qua, cô ta tuyệt đối không thể nhắc lại, dù gì cô ta cũng không có chứng cứ.