Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 320: Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn



Đêm khuya, tại căn hộ của Ninh Tuyết Lạc.

Hơn nửa đêm Thường Lị vội vã chạy tới lại chỉ thấy một đống vải vụn vứt bừa bãi khắp nơi: "Bà cô của tôi ơi, lại có ai dám chọc tới cô sao?"

Ninh Tuyết Lạc dùng kéo hung hăng cắt nát một đống quần áo, sắc mặt dữ tợn mắng: "Còn ai vào đây nữa!!!"

Thường Lị đã biết được đại khái câu chuyện từ trợ lí, cô ta cũng chỉ có thể bất đắc dĩ một bên thu dọn một bên khuyên nhủ: "Tuyết Lạc, chị đã nói với em rồi, lần này em quá manh động, nhịn lâu thế rồi sao không nhịn thêm được một chút nữa? Bỗng dưng em lại chọc đến cô ta làm gì?"

"Tôi nhẫn còn chưa đủ lâu sao? Tối nay tôi cứ cho là..." Cho là không có sơ hở nào! Ai ngờ...

Thường Lị thả chậm giọng: "Chị hiểu tâm trạng của em, nhưng lúc này tức giận thì có ý nghĩa gì, chuyện của Ninh Tịch bây giờ không cần em ra tay cũng có người giúp em xử lí cô ta!"

Ninh Tuyết Lạc lập tức quay đầu lại: "Chị nói ai?"

Khóe miệng Thường Lị lộ một tia cười nhạt, nhắc nhở: "Em quên Thịnh Thế vẫn còn một Tô Dĩ Mạt sao! Ninh Tịch gây náo động lớn như vậy thì em nghĩ cô ta sẽ bỏ qua cho Ninh Tịch? Ngay cả Lãnh Man Vân đều bị cô ta ép không ngóc đầu lên được thì Ninh Tịch là cái thá gì!"

Ninh Tuyết Lạc vừa nghe đã lập tức sáng mắt: "Tô Dĩ Mạt... Sao tôi không nghĩ tới chứ!"

"Không sai! Tô Dĩ Mạt có quan hệ với cao tầng của Lục thị cơ mà! Bối cảnh tuyệt đối không thể so với người bình thường! Em nói xem, lấy cái tính tình không để ai vào mắt của cô ta thì sao có thể để Ninh Tịch dao động địa vị của mình chứ? Chuyện đêm nay rất nhanh sẽ đến tai của Tô Dĩ Mạt, đến lúc đó em nghĩ cô ta sẽ làm cái gì?"

Ninh Tuyết Lạc suy nghĩ một chút, khóe miệng dần kéo ra nụ cười: "Chị nói rất có lý!"

Thấy Ninh Tuyết Lạc chịu nghe khuyên nhủ, Thường Lị thở phào nhẹ nhõm tiếp tục phân tích: "Bây giờ chúng ta có thể đánh chút quan hệ với Tô Dĩ Mạt, mặc dù trước đây em với cô ta có quan hệ đối lập nhưng hiện tại đã bất đồng, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn! Em đừng vội, để chị thăm dò ý tứ của cô ta đã, trên căn bản chắc sẽ không có vấn đề gì!"

Ninh Tuyết Lạc ném cây kéo trong tay xuống, đứng dậy bước thong thả vài bước, sau đó đứng yên nói: "Nghe nói cô ta thích ngọc thạch phỉ thúy, lần trước có người tặng cho ba tôi một cặp ngọc cực phẩm đến lúc đó chị đưa tặng cô ta đi. Có gì cần cứ nói, tôi sẽ nghĩ cách!"

"Được, không thành vấn đề." Thường Lị lập tức đáp ứng, ngay sau đó hỏi: "Đúng rồi, chuyện lần trước chị nói em nghĩ thế nào?"

"Chị nói chuyện đính hôn?"

"Đúng vậy, em khiêm tốn quá lâu rồi cần một sự kiện có tính truyền thông để có thể khôi phục nhân khí và hình tượng lần nữa, cho tới nay thì điểm mọi người hâm mộ em nhất chính là Tô Diễn, lúc này đính hôn là tốt nhất!"

"Đến lúc đó khẳng định mọi đầu đề đều sẽ là em. Chị đã chuẩn bị một loạt các phương án về sau, không chỉ giúp em khôi phục lại nhân khí mà còn có thể đạt đến độ cao mới, thậm chí có thể hung hăng đạp Ninh Tịch một cước!" Thường Lị hưng phấn nói.

Nhắc tới Tô Diễn thì Ninh Tuyết Lạc hơi nhíu mày: "Chị cũng biết vì chuyện lần trước mà em với Tô Diễn có khoảng cách rất lớn, chuyện này cần chút thời gian chưa kể công việc của anh ấy gần đây thật sự quá bận..."

"Không sao, chuyện này cũng không gấp công việc cũng quan trọng mà! Tô Diễn nhà em thật lợi hại, các đơn đặt hàng lớn nối tiếp nhau đến, Tô gia mà mở rộng ra thị trường Châu Âu thì lợi nhuận chắc chắn phải gấp bội! Gần đây mục nhân tài kinh doanh của các tạp chí đều là cậu ấy chiếm đóng hết đó!"

Khuôn mặt Ninh Tuyết Lạc tỏa sáng, kiêu ngạo nhướng mày nói: "Đó là tất nhiên, không nhìn xem đó là người đàn ông của ai! Chị yên tâm đi, chuyện đính hôn tôi sẽ giải quyết!"

Thường Lị: "Vậy thì tốt! Chúng ta chia nhau ra làm việc!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.