Lục Đình Kiêu cầm áo khoác từ cây treo quần áo lên, vừa mặc vừa nói: "Sợ không được, sáng mai tôi phải đi công tác nước ngoài."
"Cái gì!" Ninh Tịch kinh hãi.
Đúng là sấm sét giữa trời quang! Ngay cả Đại ma vương cũng đi sao?
Lục Đình Kiêu suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Cho nên hiện giờ có hai phương án."
"Là gì?" Ninh Tịch vội vàng hỏi.
Lục Đình Kiêu: "Phương án thứ nhất, chờ một tuần sau tôi đi công tác về!"
"Tận một tuần á!" Mặc dù cũng không tính là dài nhưng cũng không phải là ngắn nha!
"Vậy phương án thứ hai?"
Lục Đình Kiêu nhìn cô nói: "Phương án hai... về nhà cùng tôi."
"Hả?" Ninh Tịch ngẩn ngơ: "Đây... có ý gì?"
"Là buổi tối em có thể ở nhà tôi ăn một bữa cơm, sau bữa tối tôi sẽ xem nốt một nửa còn lại, sau khi xem xong sẽ thảo luận với em. Chắc có thể giải quyết trong hôm nay." Lục Đình Kiêu khẳng định.
Ninh Tịch chớp mắt một cái, không chút do dự nói: "Tôi chọn cái thứ hai!"
Cái này còn cần phải chọn sao, nhưng mà sau khi chọn xong, thế quái nào cô lại có cảm giác tự mình nhảy xuống hố vậy trời.
Trong đôi mắt Lục Đình Kiêu thoáng lên một nét cười: "Ừ, đi thôi."
Ninh Tịch ân cần đi phía trước giúp Lục Đình Kiêu mở cửa. Kết quả vừa mở ra phát liền ngu người...
Thời gian này hẳn là mọi người đều đã tan làm mới đúng, nhưng sao cô lại nhìn thấy nguyên một phòng đầy ắp nhân viên thế này. Cả phòng không thiếu một ai vẫn đang ngồi trước bàn làm việc chăm chỉ công tác, trừ chuyện ánh mắt tò mò của bọn họ cứ len lén bắn sang bên này.
Ninh Tịch không kìm được xúc động: "Boss đại nhân, nhân viên nhà anh... đều thật chăm chỉ!"
Lục Đình Kiêu quét mắt nhìn những nhân viên nhà mình một cái, lại nhìn Trình Phong - đứng bên ngoài không biết đã đợi bao lâu.
Trình Phong gánh vác hy vọng của tất cả mọi người, cho nên có sợ thế nào đi nữa cũng chỉ có thể run rẩy đi tới trước. Dĩ nhiên anh không thể nói là mọi người bị dọa đến không dám tan làm nên chỉ có thể cười ha ha nói: "Vì cảm tạ công ty cất nhắc nên hôm nay mọi người chủ động làm thêm giờ..."
Lục Đình Kiêu lạnh mặt: "Tôi luôn chủ trương công việc quan trọng ở năng suất chứ không phải làm thêm giờ."
Trong đầu Trình Phong nghĩ, toi đời rồi.
Ngay sau đó Lục Đình Kiêu lại nói một câu: "Nhưng mà có tinh thần cũng rất đáng khen, tháng này tất cả mọi người tăng 30% lương coi như tiền thưởng."
Lục Đình Kiêu dĩ nhiên biết bọn họ đang nghĩ cái gì trong lòng, nhưng dù sao hôm nay anh cũng có chút thất thố khiến bọn họ sợ, thôi coi như là tiền... bồi thường tinh thần đi...
Hơn nữa vừa rồi vợ cũng khen bọn họ chăm chỉ!
Tất nhiên đây mới là điểm mấu chốt.
Nghe Lục Đình Kiêu nói vậy thì tất cả mọi người đều không dám tin vào tai mình.
Tai họ bị nghễnh sao?
Lo lắng cả một buổi chiều, còn tưởng công ty phá sản, kết quả... ông chủ lại phát tiền thưởng!!!
Nhưng mà còn chưa hết khiếp sợ vụ tiền thưởng thì chuyện càng đáng sợ hơn đã kéo đến...
"Đi thôi." Lục Đình Kiêu nghiêng người nói với Ninh Tịch một câu, sau đó đi thẳng đến lối ra vừa đi vừa nói với hỏi: "Tối muốn ăn gì? Nghe bảo em muốn giảm cân, tôi để nhà bếp chuẩn bị chút thức ăn thấp carlo nhé?"
"Ừ ừ, cũng được! Thật ra thì tôi ăn gì cũng được, anh không cần lo đâu! Cùng lắm thì tôi ăn ít một chút!"
"Giảm cân cũng được nhưng phải chú ý thân thể, lần trước Tần Mộc Phong có đề cử một bác sĩ dinh dưỡng đấy, em thấy sao? Nếu được thì tôi để cô ấy lên thực đơn cho em!"
"Thế có phiền người ta quá hay không?"
"Không đâu, để buổi tối tôi giúp em gọi điện nói một tiếng."