Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 477: Mặc đồ Con gái dễ thương quá



Ninh Tịch đang muốn chạy về phía cô gái kia, nhưng đột nhiên lại thấy mấy tên đàn ông cầm súng cũng lục tục nhảy từ trên chiếc trực thăng đó xuống.

Ninh Tịch thấy cuống cuồng đổi hướng, hét với Buddy và Lão Đại Củi Mục bên cạnh: "Chạy mau!"

Khi Ninh Tịch đem hai người kia chạy tới chỗ an toàn, thì gần như lập tức bên tai truyền đến tiếng xả súng điên cuồng cùng tiếng gào thét...

Ninh Tịch tránh trong bóng tối lau mồ hồi, nếu mà cô phản ứng chậm một giây thôi thì tí nữa mất mạng trong tay người của mình!

Ước chừng mười phút sau, phía bên ngoài trở nên yên tĩnh.

Jeffrey với mấy sát thủ kia không cần nói cũng biết là toàn quân diệt tuyệt!

Buddy với Lão Đại Củi Mục bên cạnh cũng đã sợ đến choáng váng, nếu không nhờ cô gái này nhắc nhở thì bọn họ lúc này đã thành cái sàng rồi.

Tiếng súng bên ngoài kết thúc rất nhanh, Ninh Tịch không kìm nổi tâm tình kích động lập tức nhảy ra chạy như bay về phía cô gái kia.

Chưa kịp cho đối phương một cái ôm nồng thắm thì một quyền ác liệt nhắm thẳng mặt cô mà tới.

Ninh Tịch đành ngửa người ra sau một cái tránh được quyền kia.

Vừa mới tránh được một chiêu, thì những công kích càng mãnh liệt hơn, kéo đến như cuồng phong bạo vũ, không cho cô chút cơ hội thở dốc nào.

Trong nháy mắt mà song phương đã giao thủ hơn hai mươi chiêu. Từ đầu tới đuôi Ninh Tịch chỉ có thể đỡ đòn cùng né tránh mà không có bất cứ một cơ hội phản kích nào.

Lúc này đối phương như kêu lên một tiếng ngạc nhiên, ngay sau đó chiêu thức tấn công lại càng đáng sợ hơn. Vừa rồi chỉ thăm dò chút thôi, nhưng hiện tại mỗi chiêu đều có thể giết chết người, toàn bộ đều là đại sát chiêu.

Ninh Tịch khổ không sao tả hết, càng đánh càng thảm, nhiều lần muốn lên tiếng nhưng hoàn toàn không có cơ hội mở miệng, chỉ cần phân tâm một tí là hậu quả có thể chính là cái mạng nhỏ này...

Cuối cùng qua trăm chiêu, thể lực Ninh Tịch cũng đã cạn kiệt, bả vai bị trúng một quền đau rát.

Chỉ một chốc lát phân tâm, bàn tay đối phương đã đặt lên cổ họng của cô, một giây sau định bẻ gãy cần cổ...

Trong lúc giữa lằn răn sinh tử, Ninh Tịch hô to một tiếng: "Tam sư tỷ!!!"

Năm ngón tay của đối phương đã ra đến ba phần lực, nghe được thanh âm của Ninh Tịch thì gắng gượng thu lực lại.

Cô gái đối diện tỏ vẻ hồ nghi cùng cảnh giác: "Mày là ai?"

"Đệ đệ đệ! Đệ là Tiểu Tịch!!!"

"Tiểu Tịch?" Bàn tay đang bóp cổ Ninh Tịch đột nhiên thu lại.

Ninh Tịch thở phào, khom người ho khan một trận: "Tam sư tỷ, tỷ quá ác đi! Lâu lắm không gặp mà vừa thấy mặt đã muốn lấy cái mạng nhỏ này của đệ rồi!"

Cô gái kia nghi ngờ nhìn chòng chọc Ninh Tịch thật lâu. Cuối cùng trên khuôn mặt lạnh như băng biểu tình chết lặng lập tức trở thành kích động, vui mừng như điên, bổ nhào qua, đem đầu Ninh Tịch đè ở ngực mình xoa nắn một trận: "Ôi trời! Tiểu Tịch! Tự dưng đệ mặc đồ con gái làm tỷ không nhận ra! Ahh~ Tiểu Tịch nhà ta mặc đồ con gái đáng yêu quá, thật đáng yêu thật đáng yêu, để tỷ ôm một cái!"

"Khụ khụ khụ... Tỷ, đệ bị ngực tỷ đè đến không thở nổi! Mặc dù đây là mơ ước của rất nhiều người đàn ông... nhưng mà đệ chưa muốn chết..."

"Thằng nhóc thối, ghét chết đi được!" Người đẹp hờn dỗi buông Ninh Tịch ra, lại nói: "Không đúng, phải là con nhóc chết tiệt! Mới nãy còn nghĩ tên nào gan to dám đánh lén sau lưng bà đây! Không ngờ lại là đệ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.