Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 493: Bệnh cũ của Tiểu Bảo tái phát



"Lục Đình Kiêu, anh cho tôi đi cùng đi, tôi sẽ không làm phiền anh đâu, tôi không vào nhà... chỉ chờ ở bên ngoài thôi, nếu không có chuyện gì thì tôi sẽ về! Nếu không bây giờ tôi có về cũng không ngủ được!"

Thấy thái độ kiên quyết của cô, Lục Đình Kiêu không nói gì tựa như có điều gì khó nói.

"Được không?" Ninh Tịch kéo tay áo của Lục Đình Kiêu, gần như cầu xin mà lắc lắc...

Lục Đình Kiêu nhéo mi tâm một cái, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc rồi cuối cùng nhìn về phía cô, cân nhắc chọn lời rồi mới nói: "Được rồi Ninh Tịch, trước tiên em nghe tôi nói đã, Tiểu Bảo... không chỉ đơn giản là phát sốt, có thể có chút nghiêm trọng! Tôi mang em đi cũng được, nhưng em đừng nên quá kích động!"

Lục Đình Kiêu vừa dứt lời, nước mắt Ninh Tịch đã lộp độp rơi không ngừng: "Tiểu Bảo ốm rất nặng sao? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao tự nhiên lại ốm nặng thế chứ? Chẳng phải anh nói chỉ là phát sốt thôi hay sao? Sao lại là cơn sốt nghiêm trọng được? Anh còn nói là không gạt tôi! Thế này là sao? Tại sao lại giấu tôi?"

Lục Đình Kiêu hoàn toàn không ngờ Ninh Tịch sẽ khóc thế này, nhất thời mất hết hồn vía, một bên kêu Trình Phong lập tức lái xe về Lục trạch, một bên cuống quýt rút khăn giấy cho cô lau nước mắt, vô cùng bất đắc dĩ nói: "Bởi vì sợ em sẽ thế này cho nên mới không dám cho em đi theo đấy, còn chưa đến nơi mà em đã thế này thì lát nữa gặp Tiểu Bảo em sẽ thế nào?"

"Hu... hu hu hu..." Ninh Tịch càng khóc càng dữ dội, ngay cả nói cũng không nên lời, cứ hu hu hu mãi chẳng biết đang nói cái gì.

Trái tim của Lục Đình Kiêu bị nước mắt của cô làm cho tan nát, anh không biết dỗ người khác nên chỉ có thể ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ từ tóc tới tấm lưng của cô: "Biết thế này không nói cho em còn hơn..."

Phía trước, Trình Phong đang lái xe cũng sợ đến mức khó mà diễn tả bằng lời được. Không chỉ khiếp sợ vì một cô gái mạnh mẽ như Ninh Tịch cũng lại có một mặt yếu ớt như vậy, mà điều đáng sợ hơn là Boss của cậu cũng có một mặt dịu dàng như thế...

Hôm nay cậu ta được khai sáng rất nhiều thứ!

Không khí giữa hai người, thật giống như một đôi vợ chồng đang lo lắng cho con trai bảo bối...

Không có chút cảm giác không thích hợp nào...

Ninh Tịch lúc này cũng hối hận đến độ xanh mặt, tại sao lần trước đưa Lục Đình Kiêu về chỉ gặp Tiểu Bảo một chút đã vội đi, tai sao không quan tâm Tiểu Bảo hơn một chút? Tại sao da mặt cô không dầy hơn một chút chứ?

Sau một hồi khóc rất lâu Ninh Tịch mới khôi phục một chút bình tĩnh: "Lục Đình Kiêu, anh đừng giấu tôi, tôi nhất định phải biết!"

Lục Đình Kiêu: "Vậy em phải hứa không được khóc."

Ninh Tịch: "Tôi... không dám hứa!"

"..."

Lục Đình Kiêu đỡ trán, cuối cùng cũng chỉ có thể thỏa hiệp, anh cố gắng dùng giọng uyển chuyển nhất để nói với cô: "Thật ra chỉ là bệnh cũ, bắt đầu từ sau khi Tiểu Bảo xảy ra chuyện thì cách một thời gian sẽ tái phát một lần, triệu chứng chỉ là sốt cao nhưng rất khác với cơn sốt bình thường... thằng bé sẽ sốt cao không giảm, không cách nào hạ sốt được..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.